Chương 3: Tô Hân Nhi

Sau khi nuốt linh hồn, Lục Phong biết được thân thể này chính là của một người tên là Nhạc Thành, bởi vì bị vị hôn thê của mình từ hôn, nhất thời không chịu nổi xấu hổ mà tự tử chết.

Lục Phong từ từ mở hai mắt ra, không biết là nguyên nhân của thân thể hay là nguyên nhân của linh hồn mà Lục Phong hiện tại rất yếu ớt.

- Biểu ca, huynh cảm thấy thế nào?

Lục Phong mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt tuyệt mĩ đập vào mắt, một mái tóc đen nhánh rủ xuống hai vai, cái mũi cao thẳng và cái miệng khéo léo. Có thể nói ngũ quan đã phối hợp tạo ra một khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

- Biểu muội, ta không sao.

Lục Phong biết thiếu nữ trước mặt tên là Tô Hân Nhi, là biểu muội của Nhạc Thành, quan hệ của hai người cũng không tệ.

- Biểu ca huynh từ nay về sau không được làm điều điên rồ nữa nghe không, huynh nếu chết, muội phải làm sao bây giờ. Bạn đang đọc truyện được tại

Đôi mắt của Tô Hân Nhi lại chan chứa nước mắt, không biết mấy ngày nay nàng đã chảy bao nhiêu giọt lệ.

Nhìn nước mắt của Tô Hân Nhi, trong lòng của Lục Phong cũng cảm thấy xao động. Hăn tu luyện ngàn năm, ở Hoa Hạ cũng chỉ là một đứa cô nhi, về sau bằng hữu cũng bỏ hắn mả đi, đã mấy trăm năm không có ai quan tâm hắn nhiệt tình như vậy.

- Yên tâm, ta sẽ không chết nữa đâu.

Lục Phong ngồi xuống, khẽ vuốt ve tóc của Tô Hân Nhi.

- Được rồi, chuyện huynh đáp ứng muội huynh nhất định phải làm, không làm là xấu lắm đó.

Tô Hân Nhi nghe thấy Nhạc Thành trả lời thì nín khóc mỉm cười, đôi mắt to của nàng cao hứng nhìn Nhạc Thành.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tô Hân Nhi, trong lòng của Lục Phong không khỏi cảm thấy nao nao. Cô gái nhỏ tuổi này không lớn lắm, có thể nói là một mỹ nhân, nếu qua ba bốn năm nữa, không biết có thể khiến bao nhiêu nam nhân chết mê chết mệt nữa đây.

- Ừ, ta nhất định sẽ làm được, muội ra ngoài trước đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút.

Lục Phong nhìn Tô Hân Nhi, trí nhớ trong linh hồn của Nhạc Thành vẫn còn sót, hắn cần phải có thời gian mới tiêu hóa hết được.

- Được rồi, ngày mai muội trở lại thăm huynh.

Tô Hân Nhi trả lời, sau đó lập tức rời ra bên ngoài.

Lục Phong nhìn theo dáng người của Tô Hân Nhi, không ngờ Tô Hân Nhi tuy tuổi không lớn lắm nhưng trên người vẫn có chỗ lồi chỗ lõm. Nàng mặc một bộ lục y, làn da trắng như tuyết, ở phía trước là một bộ ngực thoạt nhìn vẫn chưa phát dục hoàn chỉnh nhưng vẫn rất đẹp.

Kiều đòn tròn trịa mà cao ngất, đôi chân dài cao gầy gợi cảm.

- Hắt xì.

Sau khi nhìn Tô Hân Nhi rời khỏi phòng, Lục Phong mới ổn định lại tinh thần, không ngờ nữ tử ở đây so với Hoa Hạ cũng không kém, nhớ lại mình ở Hoa Hạ cả đời liệt diễm vô số, nữ tử cũng có cả những người khuynh quốc khuynh thành.

Lục Phong nhấc người, khoanh chân ngồi ở trên giường. Thân thể của hắn rất hư yếu, cần phải điều tức mới tốt hơn được.

Trên khuôn mặt của Lục Phong nở ra một nụ cười khổ, linh hồn của hắn bị thiên lôi đánh thành tro tàn, trữ vật dĩ nhiên là biến mất, hắn vốn định tìm một số dược vật khôi phục lại thân thể nhưng bây giờ xem ra không thể.

Sau khi cười khổ, Lục Phong cũng biết rằng không có cách nào thay đổi, chỉ có thể chấp nhận sự thật này thôi. Dựa theo tiệc tu luyện công pháp, Lục Phong đem chân khí điều tức cơ thể, ngay lập tức một lần nữa Lục Phong lại cười khổ, trong cơ thể này, một chút chân khí cũng không có chứ đừng nói là vận công điều tức.

Thân thể này là của một người bình thường, ngoại trừ nó rắn chắc cường tráng hơn người thường một chút thì không có gì khác biệt.

Lục Phong không kìm được mà hơi ngây ngốc, tu vi nghìn năm giờ hóa thành hư ảo, ông trời cũng đùa cợt mình quá lớn, một tuyệt đỉnh cao thủ biến thành người bình thường, chuyện này không ai có thể tiếp nhận được.

Một hồi lâu sau Lục Phong mới khôi phục lại được tinh thần, hai mắt của hắn trở nên âm trầm. Từ nay về sau không còn Lục Phong nữa mà chỉ còn Nhạc Thành, kiếp trước Lục Phong có thể oai danh đứng trên đỉnh thì tại Huyền Thiên đại lục này Nhạc Thành cũng có thể như vậy, lão thiên kia, ta sẽ quay trở lại.

Lục Phong đến đây đã nghĩ thông suốt, tuy tu vi của mình mất sạch nhưng linh hồn thì bất diệt, năm kiếp tán tiên siêu cấp cảnh giới vẫn còn, chỉ cần mình tu vi được như trước thì tiến vào Tiên Ma giới cũng không phải là chuyện khó.

Tưởng tượng như vậy nhưng Lục Phong cũng biết mọi chuyện không hề dễ dàng, ít nhất trước hết hắn sẽ gặp phải không ít khó khăn, đầu tiên là tu vi mất sạch, bây giờ ngay cả tiến vào Trúc Cơ kỳ cũng không phải là một chuyện dễ dàng với hắn, chỉ là với việc có được năm kiếp tán tiên siêu cấp cảnh giới, Lục Phong tin rằng chỉ cần thời gian trôi qua mình sẽ được như trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!