Hôm nay, ta đến bái kiến theo quy củ.
Hứa Nhược Huyên ngồi trên ghế chủ vị, theo quy củ ban thưởng cho ta. Nhưng ta còn chưa kịp tạ ơn, Thẩm Dung đã bước vào.
Nàng ta cũng không hành lễ với Hứa Nhược Huyên, đi thẳng đến trước mặt ta, giơ chân giẫm lên tay ta, cười một cách ngạo mạn.
"Sáng sớm đã đến nịnh bợ Hoàng Quý phi, ngươi cho rằng người ta muốn để ý đến ngươi sao?"
"Hay là cảm thấy vị trí Tuyển thị quá thấp, muốn lấy lòng nàng ta, để có thể thăng tiến, làm người trên người?"
Tay rất đau, nhưng ta không cử động.
Mà từ từ ngẩng đầu, nhìn Hứa Nhược Huyên qua khe hở. Sắc mặt nàng ta lúc này rất khó coi, trong mắt cũng hiện lên chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Đường đường là Hoàng Quý phi, lại đến nông nỗi này, có thể thấy Chu Thừa Huyền cưng chiều Thẩm Dung đến mức nào, mới nuôi dưỡng ra tính cách kiêu căng ngạo mạn này của nàng ta.
Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚
"Thần thiếp nhớ khi mới gặp Quý phi nương nương, nương nương từng nói, bá tánh thiên hạ đều như nhau, bảo thần thiếp đừng khinh thường kẻ ăn mày. Lúc đó thần thiếp cảm thấy, trong lòng nương nương có một cán cân công bằng, dù thân phận thấp hèn, nương nương cũng sẽ không dễ dàng làm nhục người khác. Nhưng hôm nay gặp mặt, xem ra thần thiếp đã nghĩ quá nhiều rồi."
Ta cố tình mỉa mai nàng ta, mỉa mai nàng ta giả tạo, nói một đằng làm một nẻo.
Thẩm Dung đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của ta, nàng ta vốn là người dễ dàng nổi giận, lúc này càng thêm tức giận, cầm lấy chén trà trên bàn định ném vào ta.
"Tiện nhân này, ai cho phép ngươi chế giễu bản cung?"
Ta cũng đã sớm đề phòng, nhanh chóng nghiêng người, chén trà sượt qua vai ta rồi rơi xuống đất vỡ tan.
Thẩm Dung thấy vậy càng thêm tức giận, thuận tay cầm lấy lọ hoa bên cạnh, ném thẳng vào đầu ta.
Nhưng nàng ta không để ý, lúc này ta đang đứng bên cạnh Hứa Nhược Huyên, vì vậy khi lọ hoa ném tới, rất dễ làm Hứa Nhược Huyên bị thương.
Thấy vậy, ta không chút do dự xoay người che chắn cho Hứa Nhược Huyên, mặc cho lọ hoa đập vào lưng ta.
"Diệp Uyển!"
Sự việc xảy ra đột ngột, Hứa Nhược Huyên cũng giật mình.
Nàng ta vội vàng đưa tay kéo ta một cái, rồi nhanh chóng cho người chắn trước mặt Thẩm Dung, ánh mắt đầy vẻ tức giận không che giấu: "Thẩm Quý phi, ngươi quá ngông cuồng rồi!"
Thẩm Dung thấy nàng ta che chở cho ta, lập tức lộ vẻ chế nhạo: "Bản cung ngang ngược thế đấy, ngươi làm gì được ta?"
Thật là... vô cùng ngông cuồng.
Ta liếc mắt thấy Chu Thừa Huyền đang đi vào phòng, lập tức lên tiếng: "Quý phi nương nương, dù ngài có được sủng ái đến đâu, nhưng dù sao hậu cung cũng có tôn ti trật tự, dù thế nào cũng không nên động thủ đánh người!"
"Bản cung chính là động thủ rồi đấy, ngươi..."
Thẩm Dung không hề sợ hãi.
Nàng ta cười lạnh một tiếng, vừa định nói tiếp, thì nhìn thấy Chu Thừa Huyền đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt kiêu ngạo đắc ý của nàng ta lập tức trở nên ủy khuất.
"Bệ hạ, Diệp Tuyển thị mới vào cung đã dám nhục mạ thần thiếp, Hoàng Quý phi còn bênh vực nàng ta, thần thiếp không sống nổi nữa!"
Khả năng đổi trắng thay đen này thật sự lợi hại.
Nhưng mà, chiêu trò dùng nước mắt để lấy lòng, ta cũng biết.
Vì vậy ta lập tức ngã ngồi xuống đất, nước mắt lưng tròng, còn vô tình để lộ vết thương trên lưng, ra vẻ đáng thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!