Chương 4: (Vô Đề)

"Ngươi cho mình là ai? Bệ hạ sao có thể coi trọng ngươi? Chỉ là con gái của một tiểu quan, dùng âm mưu quỷ kế, ném tú cầu cho Bệ hạ, liền thật sự cho rằng mình có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng sao!"

Nàng ta nói chuyện, giọng điệu vô cùng cay nghiệt.

Chu Thừa Huyền đường đường là Hoàng đế, nếu đóng cửa lại, có lẽ còn sẽ dỗ dành Thẩm Dung.

Nhưng mọi người đang nhìn, Chu Thừa Huyền đương nhiên là coi trọng mặt mũi.

Tiểu nữ nhi khóc lóc om sòm, nếu lúc này hắn mềm lòng, sẽ bị thiên hạ chê cười, nói đường đường là bậc Quân vương, vậy mà lại sợ Quý phi.

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

Thậm chí để mặc Quý phi nhục mạ triều thần, nếu không phản bác, sẽ chỉ làm lạnh lòng thần tử.

"Vì vậy, Chu Thừa Huyền lập tức sa sầm mặt: "Trẫm đã tiếp tú cầu của nàng, chính là muốn nạp nàng làm phi, có gì không được?"

"Được thôi, vậy ngài cứ đi cưới Diệp gia cô nương, đừng bao giờ đến tìm ta nữa!"

Thẩm Dung không ngờ Chu Thừa Huyền không những không chiều theo ý mình, mà còn làm mất mặt mình trước mặt mọi người, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ biết vừa khóc vừa chạy khỏi đó.

Chu Thừa Huyền sắc mặt khó coi, nhưng dù sao mọi người đang vây xem, hắn cũng phải cho ta một lời giải thích.

Trong lúc im lặng, hắn tháo một miếng ngọc bội chất lượng thượng hạng từ bên hông.

Hắn đưa ngọc bội vào tay ta: "Trẫm đã tiếp tú cầu của nàng, lại trước mặt bao người, nếu không nạp nàng làm phi, chắc chắn sẽ làm tổn hại đến thanh danh của nàng. Vậy nên, lấy miếng ngọc này làm chứng, ba ngày sau thánh chỉ sẽ đến Diệp phủ, nghênh đón nàng vào cung."

Ta khẽ cười, đưa tay nhận lấy ngọc bội, theo quy củ quỳ xuống tạ ơn.

"Thần nữ, khấu tạ long ân!"

Lần này, long hoa phú quý, ta muốn; mạng của bọn họ, ta cũng muốn!

4

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Là bậc Đế vương, Chu Thừa Huyền đương nhiên phải giữ lời hứa.

Nhưng Thẩm Dung dù sao cũng là người trong lòng hắn, dù có bất mãn đến đâu, nhìn thấy nước mắt của nàng ta, hắn vẫn mềm lòng.

Vì vậy, để an ủi Thẩm Dung, ta chỉ được phong làm "Tuyển thị" tòng thất phẩm, sống ở Lâu Thính Tuyết xa nhất tẩm cung của Hoàng đế, chỉ có hai cung nữ hầu hạ, không có chút ân sủng nào.

Nhìn thấy Lâu Thính Tuyết bẩn thỉu trước mắt, Bát Vân

- người từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, lúc này đã đầy mặt lo lắng.

"Cô nương, vừa vào cung đã bị khinh thị như vậy, có thể thấy ngày sau của chúng ta sẽ không dễ dàng."

Ta mỉm cười vỗ tay nàng: "Trước khi vào cung, chẳng phải chúng ta đã nghĩ đến tình cảnh này rồi sao? Cứ yên tâm đi, ngày sau còn náo nhiệt hơn nữa."

Ta đoán không sai.

Bát Vân vừa mới dẫn hai tiểu cung nữ dọn dẹp xong tẩm điện, Thẩm Dung đã hùng hổ xông vào, nàng ta xô ngã người gác cửa Lâu Thính Tuyết, sau khi vào trong không nói hai lời liền tát ta một cái.

"Diệp Uyển, ngươi quả là có thủ đoạn, không muốn gả cho tên ăn mày, lại muốn bám víu vào hoàng ân?"

Nàng ta cười lạnh, dùng móng tay nhọn hoắt nâng cằm ta lên, ánh mắt đầy vẻ chán ghét không che giấu.

"Nhưng bản cung sẽ cho ngươi thấy, trong thâm cung ăn thịt người không nhả xương này, những nữ nhân tầm nhìn hạn hẹp như ngươi sẽ c.h.ế. t như thế nào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!