Chương 1: (Vô Đề)

Cập kê năm ấy, phụ thân muốn ta dùng tú cầu tuyển chọn rể.

Vì muốn gả cho người tốt.

Tất cả nam tử có thể đến tranh tú cầu, đều là do phụ thân tỉ mỉ lựa chọn, sau khi gửi thần thiếp mời mới được vào sân.

Cùng ngày hôm đó, Hoàng đế và Quý phi vi hành xuất cung.

Quý phi Thẩm Dung thấy thú vị, bèn sai ám vệ ném tên ăn mày ở góc đường vào, còn giúp hắn cướp được tú cầu.

Tên ăn mày không có thần thiếp mời, phụ thân đương nhiên không nhận.

Thế nhưng Thẩm Dung lại ngay tại chỗ tỏ rõ thân phận, mượn uy nghiêm của Hoàng đế, ép ta gả cho tên ăn mày.

Tên ăn mày một bước lên mây, dựa vào hôn sự do Hoàng đế ban mà tác oai tác oai. Không chỉ chọc tức phụ thân đến chết, còn đẩy ta đang mang thai sáu tháng xuống lầu.

Trọng sinh một đời, ta nhìn Thẩm Dung giả nam trang dưới đài, quả quyết ném tú cầu về phía Hoàng đế bên cạnh nàng ta.

Lần này…

Ta muốn cả vinh hoa phú quý lẫn mạng của bọn họ!

1

Ký ức cuối cùng về kiếp trước.

Là Trương Đại sau khi say rượu, ôm ả hoa khôi trong lòng, nghênh ngang lên giường ta, còn nói muốn ta cùng hầu hạ hắn.

Ta không chịu, còn đưa tay tát hắn một cái.

Trương Đại thẹn quá hóa giận, đẩy ta từ trên lầu xuống, thấy m.á. u tươi chảy ròng ròng dưới thân ta, hắn không những không gọi lang trung, còn đ.ấ. m đá ta túi bụi.

"Ngươi tưởng mình là cái thá gì? Hoàng thượng ban hôn, Quý phi làm mai, dù ngươi là tiểu thư quan gia, cả đời này cũng chỉ có thể đi theo tên ăn mày như ta, làm nữ nhân của Trương Đại ta! Nếu không nghe lời, lão tử sẽ đánh c.h.ế. t ngươi..."

Hắn mặt mày hung dữ, mưu toan dùng cách này để trút giận trong lòng.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết.

Không biết ta lấy đâu ra sức lực, rút cây trâm vàng trên búi tóc, đ.â. m mạnh vào cổ hắn.

Đã muốn chết, vậy thì cùng chết!

Chỉ là có chút không cam lòng——

Còn hai kẻ đầu sỏ kia nữa, nếu ông trời có mắt, ta hy vọng bọn chúng cùng xuống địa ngục với ta!

2

Mở mắt ra lần nữa, ta vậy mà lại trở về ngày tuyển chọn phò mã bằng tú cầu.

Phụ thân giao tú cầu trong tay cho ta.

Giống như kiếp trước, mắt ông rưng rưng, dịu dàng nói: "A Uyển, mong con tìm được phu quân tốt, cả đời bình an."

Gặp lại phụ thân, ta ít nhiều vẫn còn chút hoảng hốt.

Ông lão tóc đã bạc này, chẳng qua chỉ là một tiểu quan nhỏ bé dưới chân thiên tử, nhưng lại dành hết sự yêu thương cho ta, chưa từng để ta chịu khổ.

Ngay cả việc chọn phu quân, cũng là dựa theo phong tục quê nhà của mẫu thân, dựng đài cao, ném tú cầu kén rể.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!