Chưa qua tháng giêng, tiết trời kinh thành vẫn khá lạnh, lúc này Bắc thượng còn lạnh hơn.
Mà so với khí trời, sắc mặt Khương Trạm còn lạnh hơn.
Quận chúa Bắc Tề làm Tứ muội bị cuốn vào lốc xoáy lời đồn, cũng không biết Tứ muội bây giờ sao rồi.
Cố tình lúc này hắn còn phải hộ tống đồ bỏ Quận chúa này về Bắc Tề.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại, rèm đẩy ra, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp mang theo vài phần anh khí.
Khương Trạm. Lư Sở Sở gọi một tiếng.
Khương Trạm nhíu mày, xụ mặt nói:
"Gọi ta Khương tướng quân, chúng ta không thân vậy đâu."
Lư Sở Sở trợn trắng mắt, nhướng mày nói:
"Ta đau bụng, để đội ngũ nghỉ một chút."
Khương Trạm cưỡi tuấn mã, nghe vậy cười lạnh:
"Quận chúa vẫn nên an phận chút đi, chớ có nghĩ đến chạy trốn nữa!"
Lư Sở Sở dựng ngược mày liễu, buồn bực nói:
"Ai muốn chạy trốn, ta thật sự đau bụng."
Cái đồ hỗn trướng này chẳng đáng yêu như muội muội hắn gì cả!
Mà lúc này, Khương Trạm cũng đang nghĩ: Cũng may muội muội hắn ôn nhu săn sóc lại hiểu chuyện, nếu giống như cô Quận chúa Bắc Tề này, khi còn nhỏ không biết đã bị hắn đánh bao nhiêu lần.
"Không trốn? Ngày hôm trước nói muốn đi tiểu rồi chơi bài chuồn chẳng lẽ không phải Quận chúa?"
Mặt Lư Sở Sở đỏ lên, mắng:
"Không thành công ta đương nhiên sẽ không làm chuyện vô ích nữa."
Nàng nói xong mặt lộ vẻ thống khổ:
"Mau dừng lại đi, thật sự đau bụng."
Khương Trạm hồ nghi nhìn nàng, chần chờ một chút rồi gật đầu:
"Vậy được, lần này tốt nhất Quận chúa đừng nên chơi trò khôn vặt."
Lư Sở Sở nhảy xuống xe ngựa, mặc kệ hai tỳ nữ Đại Chu vội vàng theo ở phía sau, lướt qua hộ vệ đông nghịt đi đến sau một núi đá.
Khương Trạm thong thả ung dung đi theo.
Lư Sở Sở phẫn nộ quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Khương tướng quân, ngươi còn cần mặt!"
Khương Trạm tùy tiện dựa vào vách núi đá, tươi cười xán lạn:
"Ngươi nếu bỏ chạy, mạng nhỏ của ta cũng khó giữ, cần mặt có ích lợi gì?"
Ngươi —— Lư Sở Sở thật sự có chút nóng nảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!