Chương 832: Pn4: Giỏ trúc múc nước

Thay đổi như chong chóng, chính là nói tâm tình gần đây của Khương Nhị lão gia.

Từ khi Yến Vương thành Hoàng thái tử, ở trong đám đồng liêu ông ta rất nở mặt nở mũi, chờ đến khi Trưởng tử lấy được thành tích tốt trong kỳ thi mùa thu, lại càng phong quang hơn.

Sang kỳ thi mùa xuân sang năm, khi tin chiến thắng truyền về, Đông Bình Bá phủ vui mừng khôn xiết, Phùng lão phu nhân rải một đống tiền mừng ra ngoài, Khương Nhị lão gia càng là đi đường cũng lâng lâng.

Ai ngờ hoa tươi dệt gấm, lửa nóng nấu dầu, trên đường Khương Thương dự Quỳnh Lâm Yến trở về lại rơi từ trên ngựa xuống => ngã gãy chân.

Tân khoa tiến sĩ mới ra lò thành tàn phế, từ nay vô duyên với con đường làm quan.

Tâm tình của Khương Nhị lão gia lập tức từ trên đám mây rơi thẳng xuống lòng đất.

Người khác có tốt hơn nữa, cũng đâu có thể so với nhi tử ruột tiền đồ như gấm.

Mắt thấy Trưởng tử tiền đồ tới tay, lại xảy ra việc như vậy, trong lòng ông ta còn khó chịu hơn so với khoét tim.

Tâm tình càng tồi tệ hơn Khương Nhị lão gia chính là Khương Thương.

Ba năm trước Khương Thương bởi vì bị bệnh ảnh hưởng khoa khảo mà tinh thần sa sút một thời gian rất dài, hiện giờ thật vất vả mới lấy lại tinh thần, lại vào lúc vừa mới thực hiện được mục tiêu lớn lao đầu tiên của đời người lại như hùng ưng bị bẻ gãy cánh, tiền đồ hủy hết.

Khương Thương đã chịu đả kích thế nào có thể nghĩ được, bắt đầu từ ngày bị gãy chân chưa từng ra khỏi cửa phòng.

"Lão gia, không tốt, Đại công tử uống rượu lại bắt đầu náo loạn……" Người hầu trong viện Khương Thương vội vàng chạy tới bẩm báo.

Khương Nhị lão gia mặt âm trầm chạy qua, còn chưa vào nhà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Bên trong ồn ào ầm ỹ.

"Buông ta ra, buông ta ra!"

"Đại công tử, ngài không thể đập đầu vào tường, bị thương thì làm sao đây?"

"Cái bộ dạng như quỷ của ta còn sống hay không có gì khác nhau? Buông ra!"

Khương Nhị lão gia bước vào, nhìn qua lộn xộn trên mặt đất, trầm khuôn mặt nói: Buông hắn ra!

Hai tỳ nữ đang liều mạng ngăn cản Khương Thương thấy Khương Nhị lão gia lên tiếng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Các đồ vật bén nhọn trong phòng đã sớm cất kỹ, sợ là sợ Đại công tử uống say khướt, ai ngờ Đại công tử lại muốn đập đầu vào tường, làm người ta khó lòng phòng bị.

Khương Thương vẻ mặt chết lặng, ngơ ngác nhìn Khương Nhị lão gia.

Khương Nhị lão gia bước nhanh qua, giơ tay cho Khương Thương một bạt tai.

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, làm đám hạ nhân hầu hạ trong phòng ngơ ngác.

Ánh mắt mông lung của Khương Thương có vài phần rõ ràng, nhìn chằm chằm Khương nhị lão gia.

Mặt Khương Nhị lão gia đỏ lên:

"Đủ rồi, ngươi muốn sa đọa tới khi nào!"

Sa đọa? Khương Thương chuyển tròng mắt, chỉ vào chính mình cười khổ,

"Phụ thân, cái bộ dạng này của con trừ sa đọa ra còn có thể làm gì? Con phế rồi!"

Khương Thương khóc lớn:

"Con là một phế nhân, phế nhân sa đọa không phải thích hợp nhất sao? Chẳng lẽ con bây giờ còn có thể làm lại từ đầu như ba năm trước hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!