Khương Tự trở lại Hải Đường Cư, A Xảo đem hai món đồ khác nhau trình lên.
"Cô nương, đây là đại cô nương sai người đưa tới." A Xảo trước đưa một cái tay nải vải xanh cho Khương Tự.
Tay nải bình thường không có gì lạ, lại thắt cái nút tinh xảo, Khương Tự vừa nhìn liền biết là trưởng tỷ Khương Y tự mình thu thập.
Bên trong có một đôi giày thêu chế tác tinh mỹ, hai đôi đệm giày, vài đôi vớ lưới, một đôi như ý bình an kết, ngoại trừ những món nữ công này, còn có một cái hộp gỗ đỏ.
Ánh mắt Khương Tự dừng lại trên hộp gỗ đỏ, duỗi tay mở ra, bên trong đặt một cây trâm Xích Kim điểm Thúy Hoa, một cây trâm bạch ngọc Bát Bảo thốc châu, cùng mấy đóa hoa lụa tinh mỹ.
Dưới những trang sức này đè một lá thư.
Khương Tự cầm thư lên, chữ viết thanh tú nhảy vào tầm mắt.
Nàng giống như nhìn thấy trưởng tỷ khóe miệng hàm chứa ý cười ôn nhu khuyên nàng mở lòng, đừng vì người không đáng mà thương tâm tức giận, tương lai chắc chắn sẽ gả cho một người tốt hơn, cuối cùng mang theo vài phần cẩn thận cùng áy náy giải thích không thể đến đây, mong nàng chớ có để ý.
Nước mắt Khương Tự rơi lã chã.
Trưởng tỷ nữ công xuất chúng của nàng, trưởng tỷ ôn nhu thiện lương của nàng, trưởng tỷ khiêm tốn yếu đuối của nàng, thời điểm chết đi tuổi mới tròn đôi mươi.
Huynh tỷ của nàng bao gồm chính nàng, tất cả đều là quỷ đoản mệnh sống không quá hai mươi tuổi.
Kiếp trước, trưởng tỷ bởi vì cùng người tư thông mà bị hưu (bỏ), sau khi trở về nhà mẹ đẻ không được bao lâu thì treo cổ tự vẫn.
Tin tức truyền đến An Quốc Công phủ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là không tin.
Trưởng tỷ bản tính nhát gan, mềm mại như một gốc cây nghênh xuân đầu xuân, nàng thà tin là mình sẽ cùng người tư thông, chứ tuyệt đối không tin trưởng tỷ sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nàng muốn đến Chu gia đòi một lời giải thích, lại bị tổ mẫu ngăn lại, cuối cùng ngoại trừ khóc lớn một trận ra thì đành bất lực.
Cô nương —— Khương Tự phản ứng làm cho A Man cùng A Xảo có chút luống cuống, A Man thật cẩn thận gọi một tiếng, A Xảo thì cầm khăn ấm đến.
Khương Tự tiếp nhận khăn ướt lau mắt, phân phó A Xảo cất giữ đồ trưởng tỷ đưa đến cho thỏa đáng, rồi cầm lấy một tấm thiệp khác.
Tấm thiệp này là Nhị cô nương Khương Thiến đưa tới, mời nàng đến Trường Hưng Hầu phủ ở hai ngày giải sầu, cũng đề nghị gọi cả các tỷ muội khác của Bá phủ.
Đầu ngón tay Khương Tự không tự giác dùng sức, vò nhăn luôn góc thiếp mời.
Thiếp mời của Khương Thiến quả nhiên tới thật nhanh.
Khương Tự hơi suy tư, nhấc chân đi đến gian thứ Tây.
Gian thứ Tây được bố trí thành thư phòng, đặt bàn đọc sách cùng án đàn, sau khi Khương Tự sống lại thiếu đi nhàn hạ thoải mái, dây đàn đã phủ bụi.
Thấy Khương Tự đi về phía án thư, A Xảo rất lanh lợi bắt đầu mài mực.
Khương Tự rất nhanh viết xong một lá thư xếp gọn lại rồi đưa cho A Xảo:
"Đưa cái này đến Trường Hưng Hầu phủ đi."
"Cô nương muốn đến Trường Hưng Hầu phủ làm khách sao?" A Xảo hỏi.
Khương Tự lắc đầu cười:
"Tổ mẫu không thoải mái, làm cháu gái sao có thể ra ngoài chơi chứ ."
Nàng viết phong thư này là cự tuyệt Khương Thiến.
Trường Hưng Hầu phủ là một cây gai chôn ở trong lòng nàng, trên gai tẩm độc, không rút cây gai độc này ra thì trái tim này của nàng sớm muộn gì cũng sẽ sinh đầy nhọt độc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!