Chương 30: Còn muốn đánh nữa hay không hả?

Editor: Khuynh Vũ

Vừa nghe đến tiếng của Khương Tự, khuôn mặt tuấn tú của Khương Trạm thoắt cái biến đen, sải bước trở về chắn ở trước người nàng, tức muốn hộc máu hạ giọng nói:

"Muội sao lại ra làm gì?"

"Muội mua xong rồi mà."

Khương Tự làm như không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, thành thật trả lời huynh trưởng.

"Ôi, đây là ai nha? Nhân tình?" Thanh âm trêu tức truyền đến.

Khương Tự cách màn sa nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt hoàn toàn lạnh lẽo.

Kiếp trước nhị ca chết, những người này hết thảy đều là đồng lõa!

Khi đó nàng cùng huynh trưởng quan hệ xa cách, cũng không quan tâm hắn kết giao với bằng hữu gì, đắc tội người nào, chỉ có một lần nhị ca bị phụ thân đánh cực kỳ tàn nhẫn, mơ hồ truyền đến trong tai nàng một ít lời.

Phụ thân tức giận nhị ca qua lại với đám người Dương Thịnh Tài cháu của Lễ bộ Thượng Thư, nhị ca lại cứng cổ nói Dương Thịnh Tài giúp hắn vượt qua việc khó khăn, hắn không thể rét lạnh tâm bằng hữu.

Đây cũng là chỗ Khương Tự thấy khó hiểu.

Thôi Dật con trai của Vinh Dương trưởng công chúa cùng Dương Thịnh Tài quan hệ không tệ, mà trước mắt nhị ca và Thôi Dật rõ ràng có khúc mắc, về sau sao lại chơi cùng nhau chứ?

Nhị ca không muốn rét lạnh tâm bằng hữu, lại không biết bằng hữu huynh ấy nhận định lại muốn mạng của huynh ấy.

"Ngươi đừng có nói bậy!"

Khương Trạm kéo Khương Tự ra sau lưng, như một con mèo xù lông nhìn chằm chằm Thôi Dật đang bước tới gần,

"Muốn đánh nhau hôm nào hẵng nói, chỉ cần không phải hiện tại, ta tùy thời phụng bồi."

Thôi Dật phe phẩy quạt xếp mạ vàng ha ha cười:

"Làm sao, sợ hù dọa tiểu mỹ nhân này hả? Không nghĩ tới Khương nhị công tử còn là người thương hương tiếc ngọc."

"Trong miệng ngươi chỉ toàn phun mấy lời không sạch sẽ!" Khương Trạm tức giận đến gân xanh trên thái dương nhảy thình thịch, nghẹt nỗi cố kỵ Khương Tự đang ở một bên, nên cũng không dám phát tác.

Hắn quá hiểu những tên khốn kiếp này, chuyện đùa giỡn nữ tử đàng hoàng bọn hắn thật sự làm ra được.

Mặc dù Tứ muội là cô nương Bá phủ, bọn hắn không đến mức cướp người ngay bên đường, nhưng nếu nói mấy lời quá đáng hoặc là thật sự đánh nhau rồi thừa cơ lôi kéo một chút, người ăn thiệt thòi vẫn là Tứ muội.

Khương Trạm chưa từng ảo não như thế này.

Nếu như hắn có thừa bản lĩnh như Thất ca thì tốt rồi.

Không, chỉ cần có bản lĩnh như con chó hoang kia cũng được nữa !

"Không phải nói muốn đánh nhau sao?" Thanh âm êm ái của thiếu nữ vang lên lần nữa.

Tiếng nói vừa rơi xuống, song phương đều ngây ngẩn cả người, không ít người thậm chí bắt đầu móc lỗ tai.

Bọn họ có nghe lầm hay không?

Tiểu nương tử này nói cái gì?

"Tứ muội, muội im miệng cho ta!" Khương Trạm hiếm khi nặng lời với Khương Tự như vậy.

Hắn quả thực không thể tin được, muội muội của hắn lại hố ca ca như thế!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!