Ngay khi Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương rơi xuống nước, thoáng chốc phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, ngay cả chim chóc đang nghỉ ngơi trên cành liễu rũ bên hồ cũng đều bị cả kinh bay lên không trung, rơi xuống mấy cọng lông chim.
Quý Sùng Dịch hiển nhiên không biết bơi, nhấp nhô theo mặt nước vừa giãy dụa vừa hô:
"Cứu mạng...... Cứu mạng......"
Khương Tự nhìn chằm chằm hai người giãy dụa ở trong nước, đẩy A Man:
"Theo kế hoạch lúc trước hành sự!"
A Man như ở trong mộng mới tỉnh lại, nhanh chóng mở tay nải lấy ra một mặt chiêng đồng nhỏ giấu ở bên trong, cột lại tay nải rồi đưa cho Khương Tự, rồi liền quay người chạy đi.
Khương Tự cũng không dám trì hoãn, xách theo tay nải chạy đến ô đình cỏ tranh ( Cái đình giống cái ô / dù lợp bằng cỏ tranh , giống cái chòi tranh ý ) cách đó không xa, lấy ra túi nước mở nắp ra rồi hắt lên mái cỏ, sau đó lui về sau, châm lửa rồi ném lên mái cỏ một cái, cỏ tranh tẩm dầu cải lập tức bị bén lửa, rất nhanh toàn bộ ô đình cỏ tranh liền bị ngọn lửa nuốt trọn.
Ô đình cỏ tranh như vậy ở bên hồ có bảy tám cái, đều là những người du hồ câu cá ngại ngày hè nóng nực nên cho người dựng lên.
Khi Khương Tự châm lửa cái ô đình cỏ tranh thứ hai thì tiếng chiêng vang lên, cùng với tiếng hét bối rối :
"Cháy rồi, cháy rồi ——"
Rất nhanh nhà dân cách bờ hồ không xa lần lượt sáng đèn, nam nữ già trẻ nhao nhao xách đồ đựng nước chạy ra.
Mùa này ai ai cũng đặc biệt sợ hoả hoạn, liên tục có người kêu đi lấy nước, sau đó thì sẽ vọt ra ngoài dập lửa.
Thấy sự tình phát triển theo dự liệu, Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, ngay cả tay nải trong tay cũng ném vào trong lửa.
Nàng không dám châm lửa quá nhiều ô đình cỏ tranh, bằng không gây ra lửa lớn thật sự đúng là sai lầm.
Âm thanh giãy dụa trong nước dần dần yếu đi, Khương Tự xiết chặt nắm đấm nhìn về phía nơi đó.
Sau khi trùng sinh trở về nàng đã từng nghĩ, đêm nay cứ lặng lẽ đến đây, dứt khoát chờ đến khi Quý Sùng Dịch nhảy hồ rồi sẽ cầm cây gậy trúc chờ, chỉ cần hắn ló đầu ra liền dùng cây gậy trúc đâm hắn mấy cái, thành toàn tâm nguyện đẹp đẽ cùng người trong lòng tự tử cho hắn.
Như vậy, hai người họ có thể song phi hóa điệp, mà nàng cũng không cần phải gả qua đó sống một cuộc sống như quả phụ đồng thời gặp phải những bất hạnh kia.
Nhưng mà nghiêm túc nghĩ lại, nàng vẫn là từ bỏ.
Quý Sùng Dịch chỉ là không thích nàng, lại không đáng tội chết, càng quan trọng hơn là, nếu như hắn cứ thế mà chết đi, thì nàng sẽ phải gánh trên lưng thanh danh khắc phu.
Sống lại một đời, Khương Tự mặc dù đã nhìn thấu hư danh, nhưng không có nghĩa là nguyện ý vì người khác mà phạm phải sai lầm ngu xuẩn để rồi trả giá đắt.
Cho nên Quý Sùng Dịch chẳng những không thể chết, mà Xảo Nương nàng cũng muốn cứu.
Hai người kia còn sống, nàng liền có lý do quang minh chính đại từ hôn.
Nhìn hai người nhấp nhô trong nước, Khương Tự bắt đầu khẩn trương lên.
Nàng cũng không lo lắng Quý Sùng Dịch, nếu một đời trước Quý Sùng Dịch không chết, thì lần này có lẽ vẫn sẽ không có việc gì, thế nhưng Xảo Nương lại khác.
Đời trước, Xảo Nương ngay cả thi thể đều không được vớt lên.
"Cháy rồi, là bên hồ cháy rồi!" Cách đó không xa truyền đến tiếng hét của mọi người, đám người hướng phương hướng này vọt tới.
Tinh thần căng cứng của Khương Tự theo đó mà thả lỏng.
Chỉ cần những người này chạy tới, thì liền có thể phát hiện hai người rơi xuống nước, nàng cũng có thể toàn thân rút lui.
Nhưng vào lúc này, một cơn gió mạnh quét tới, rất nhanh quét đến trên mặt hồ, mang theo một dòng khí lưu.
Mượn ánh trăng sáng trong, Khương Tự rõ ràng nhìn thấy ở giữa Quý Sùng Dịch và Xảo Nương xuất hiện một vòng xoáy, ngay sau đó Xảo Nương liền chìm xuống dưới, không còn thấy ngoi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!