Edit: Khuynh Vũ
Đất Kinh Thành thiên về phía Bắc, đầu hạ không nóng không lạnh chính là thời điểm thoải mái nhất, nhưng đối với đám quan viên vào triều sớm mà nói thì trời vẫn hơi lạnh, khi trời còn chưa sáng bọn hắn đã đuổi tới Càn Thanh môn, vạt áo, ống tay áo đã bị hạt sương thấm ướt cả.
Rất nhanh thì đã bắt đầu thông lệ lâm triều rồi.
"Có việc khải tấu, vô sự bãi triều --"
Cảnh Minh Đế thần sắc bình thản nhìn chúng thần, chỉ chờ không ai nói chuyện thì sẽ lập tức trở về để xem cho hết thoại bản, ai ngờ Ngưu Ngự Sử tiến lên một bước: Thần có bản tấu.
"Hử? Ngưu ái khanh có chuyện gì?" Tâm tình Cảnh Minh Đế trong nháy mắt trở nên vi diệu.
Không biết vị đại thần nào lại sắp xui xẻo đây!
"Thần vạch tội An Quốc Công trị gia không nghiêm!" Ngưu Ngự Sử vạch tội người ta đến ngựa quen đường, dăm ba câu liền đem sự tình nói rõ ràng.
Cảnh Minh Đế hứng thú:
"Nói như vậy, Quý Tam An Quốc Công phủ cùng vị cô nương kia là lưỡng tình tương duyệt?"
Một tên nam tử lại nguyện ý vì một nữ tử bình dân mà tự tử, việc này so với câu chuyện trong thoại bản còn mới mẻ hơn nha.
Ngưu Ngự Sử sắc mặt tối sầm.
Hoàng Thượng rốt cuộc có thể nắm bắt trọng điểm không vậy? Đây là mấu chốt của vấn đề sao?
"Quý Tam cùng vị cô nương kia có sao không?" Cảnh Minh Đế lại hỏi.
Hình như không có truyền đến tin tức An Quốc Công người đầu bạc tiễn người đầu xanh nha.
"Hai người đều được cứu lên rồi ạ." Ngưu Ngự Sử tức giận nói.
Như vậy à ~~~~
Nếu là tự tử mà chết, ghi vào thoại bản cũng coi như một giai thoại.
Chúng thần: ......
Vì sao mà từ trong giọng nói của Hoàng Thượng lại nghe được tiếc nuối nhỉ? Nhất định là ảo giác rồi!
Ngưu Ngự Sử trừng mắt Cảnh Minh Đế, chỉ thiếu vén tay áo lên bùng nổ với Hoàng Thượng thôi.
Cảnh Minh Đế vội nói:
"Rốt cuộc là người trẻ tuổi, cũng coi như là thật tình. Có điều An Quốc Công phủ đã định thân với Đông Bình Bá phủ, làm như vậy đối với nhà gái thương tổn không nhỏ. Ngưu Ngự Sử lui xuống trước đi, trẫm lát nữa sẽ tuyên An Quốc Công tiến cung, hung hăng răn dạy hắn một phen!"
Ngưu Ngự Sử không chút dao động:
"Chỉ răn dạy thôi thì không đủ để kinh sợ thế nhân! Hoàng thượng có nghĩ tới hay không, nếu như thế nhân đều noi theo vị Tam công tử của An Quốc Công phủ, vậy chẳng phải sẽ rất rối loạn? Đại Chu làm gì còn có quy củ đáng để nói nữa......"
Ngưu Ngự Sử một phen thao thao bất tuyệt, Cảnh Minh Đế nghe đến nỗi đầu mơ hồ phát đau, vội vàng trấn an nói:
"Ngưu ái khanh nói có lý, An Quốc Công trị gia không nghiêm đương nhiên không thể chỉ răn dạy suông, nên trừng phạt nhất định sẽ không thiếu!"
Ngưu Ngự Sử nghe thế mới miễn cưỡng tiếp nhận.
Mấy tên con cháu huân quý cả ngày chơi bời lêu lổng, khoe chim chọc chó, khiến cho thói quen của người trẻ tuổi trong kinh thành trở nên hư hỏng, phải nên cẩn thận giáo huấn một chút.
Ngưu Ngự Sử vừa buộc tội như thế, trước mặc kệ Hoàng Thượng trách phạt An Quốc Công thế nào, trong lòng đám đại thần ở đây đều âm thầm hiểu rõ, chốc nữa về tới phủ sẽ gọi phu nhân tới nhắc nhở một chút:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!