Chương 13: Dư Thất

Edit: Khuynh Vũ

Khương Trạm nhàn nhã thưởng thức chén trà, chờ Khương Tự chủ động truy vấn.

Khương Tự vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhiều hơn lại là nghĩ mà sợ.

"Nói như vậy, là người thứ ba cứu Nhị ca?"

"Đúng nha, đó chính là ân nhân cứu mạng của ta! Vốn dĩ nên mời người ta tới tửu lâu tốt nhất kinh thành uống rượu, nhưng lại nghĩ đến muội muội còn đang ở nhà chờ ta, nên chỉ có thể ngày khác lại đến nhà bái tạ."

Khương Trạm thả chén trà xuống, vẻ mặt tiếc nuối, Quá thất lễ rồi.

Khương Tự cẩn thận hỏi rõ đầu đuôi sự việc, bất giác lo lắng cho Khương Trạm.

Người muốn giết huynh trưởng tám chín phần mười là kẻ hãm hại Ngưu Ngự Sử, đối phương nhìn thấy tướng mạo huynh trưởng rồi, về sau có thể nào gây bất lợi cho huynh trưởng không nhỉ?

"Nhị ca nói muốn đến nhà bái tạ, nói như vậy huynh biết tên họ, chỗ ở của ân nhân cứu mạng ư?"

"Biết nha, hắn gọi Dư Thất, nhắc tới cũng khéo, chính là ở hẻm Tước Tử cách nhà ta không xa ——"

Những lời phía sau Khương Tự một chữ đều không nghe lọt tai, một phát bắt được ống tay áo Khương Trạm, bởi vì quá dùng sức mà gân xanh trên mu bàn tay nhô lên:

"Hắn thật sự gọi Dư Thất?"

Khương Trạm kinh ngạc nhìn Khương Tự thần sắc đại biến, hoang mang hỏi: Tứ muội sao vậy?

Khương Tự chợt hoàn hồn, buông ống tay áo Khương Trạm ra, mượn động tác vươn tay đem lọn tóc vén đến sau tai che giấu thất thố, nhưng dù che giấu thế nào thì sắc mặt vẫn tái nhợt, nhất thời khó mà khôi phục.

Khương Trạm hồ nghi đánh giá Khương Tự:

"Hay là muội muội biết Dư Thất?"

Khương Tự miễn cưỡng cười cười, nhưng hai chữ Dư Thất luôn lượn lờ trong đầu nàng, lượn đến tâm thần nàng có chút không yên.

"Vậy Dư Thất trông như thế nào?"

Ả? Khương Trạm chớp chớp mắt.

Kỳ quái, muội muội hỏi tướng mạo một tên nam nhân làm cái gì?

Thấy Khương Trạm không nói lời nào, Khương Tự hỏi lại:

"Có phải tướng mạo cực tốt, nhìn như mỹ nam tử hiếm thấy không?"

Khương Trạm càng không muốn nói chuyện.

Khó trách muội muội lại tò mò về Dư Thất ca như vậy, thì ra là từng gặp qua. Dư Thất ca dung mạo yêu nghiệt như vậy, muội muội khó có thể quên là điều quá bình thường.

Nếu muội muội mà biết Dư Thất này chính là Dư Thất đó, chẳng phải là sẽ có cơ hội tiếp xúc sao?

Cái này không thể được, Dư Thất ca có thể xuất hiện tại phụ cận thanh lâu, có thể thấy được là một kẻ phong lưu, người như vậy làm bằng hữu dĩ nhiên chí thú hợp nhau, nhưng làm muội phu hắn lại không vừa lòng nha.

"Không có nha, Dư Thất ca là một hán tử cao lớn thô kệch, bằng không sao có thể cứu nhị ca muội trong lúc nước sôi lửa bỏng được?" Khương Trạm âm thầm vì sự cơ trí của chính mình mà giơ ngón tay cái lên.

Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, tươi cười nhẹ nhõm đi nhiều:

"Vậy nhị ca cần phải nhớ mời người ta uống rượu, ân bằng giọt nước còn đền đáp bằng một dòng suối mạnh mẽ, huống chi là ân cứu mạng đâu."

Xem ra là nàng quá nhạy cảm rồi, trên đời này nam tử họ Dư đứng hàng thứ bảy đếm không hết, huống chi Dư Thất mà nàng biết chỉ là dùng tên giả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!