Lúc mà Khương Trạm nhắm mắt lại chờ chết, chợt nghe được một tiếng keng vang lên, ngay sau đó là thanh âm dao nhỏ đâm vào vật gì đó.
Hắn hét lên một tiếng, ôm bụng dựa vào tường.
Vách tường trong hẻm tối quanh năm không thấy ánh mặt trời, cho dù là ngày hè vẫn ẩm ướt lạnh băng.
Khương Trạm từ từ nhắm hai mắt sờ vách tường, xúc cảm trơn trượt ẩm ướt truyền đến, khiến cho sắc mặt hắn tái nhợt.
Xong rồi xong rồi, máu của hắn chảy cả một mặt tường, có phải là chết rồi không?
Có thứ gì đó đang kéo vạt áo của Khương Trạm.
Đầu Khương Trạm ong một tiếng.
Nhanh như vậy đầu trâu mặt ngựa đã đến lấy mạng rồi?
Không được, hắn không thể chết, muội muội còn đang ở nhà chờ hắn đáp lời mà!
Khương Trạm đột nhiên mở to mắt, đối diện với đầu trâu mặt ngựa túm vạt áo hắn.
Lỗ tai dựng thẳng, mặt thật dài, chóp mũi nhô ra, còn có lông tóc màu vàng xám rất dày......
Hử, tướng mạo này với đầu trâu chênh lệch xa cả vạn dặm, hẳn là mặt ngựa nhỉ!
Khương Trạm xem xét tường tận một hồi lâu, rồi cẩn thận hạ kết luận.
"Mã huynh, ta còn chưa thể chết nha, ta trên có cha già tàn tật, dưới có ấu muội mảnh mai, bọn họ còn phải dựa vào ta nuôi sống. Cầu ngài xin thương xót, thả ta hoàn dương đi ——"
Mặt ngựa nhe răng: Gâu ——
Khương Trạm giống như trong nháy mắt bị người ta bóp lấy cổ, một chữ đều không nói ra được, trừng to mắt nhìn Mặt ngựa sủa Gâu với hắn.
Hình như không đúng chỗ nào ấy.
Nhị Ngưu, trở về! Thanh âm nhàn nhạt truyền đến.
Khương Trạm giật nảy mình, đột nhiên quay đầu, liền thấy cách hơn mình một trượng đang có một thiếu niên đứng đó.
Thiếu niên kia bộ dạng ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng so với hắn còn cao hơn hai tấc, mi phong thẳng tắp, mắt đen trong vắt, trên mặt tựa băng tạc cơ hồ không có biểu tình gì, như một thanh danh đao giấu trong vỏ đao, khiến người ta không dám khinh thường.
Ngươi là ai?
Khương Trạm kinh ngạc.
Người. Thiếu niên trả lời.
Vậy nó là —— Khương Trạm gian nan cúi đầu, chỉ vào Mặt ngựa khập khiễng chạy đến bên người thiếu niên mà ánh mắt phức tạp.
Thiếu niên nhìn sâu Khương Trạm một cái, phun ra một chữ: Chó.
Trong nháy mắt đó, Khương Trạm lại từ trong ánh mắt thâm thúy của thiếu niên nhìn ra vài phần ý cười.
Khụ khụ khụ.
Khương Trạm chỉ có thể lấy ho khan để che dấu xấu hổ.
Thiếu niên vuốt vuốt đỉnh đầu chó to, nhắc nhở:
"Ngươi còn không đi, người này sẽ lập tức tỉnh lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!