Editor: Mộc Yên Chi
Quách thị đã nhìn ra Đông Bình bá Khương An Thành không phải loại người nho nhã.
Tú tài gặp quân binh có lý không nói được, nàng ta đè xuống khó chịu trong lòng hướng về Đông Bình bá lão phu nhân cười cười:
"Lão phu nhân, chuyện kết thân này, là chuyện tốt gắn kết hai họ, đương nhiên không thể qua loa, không bằng ngài cùng bá gia thương lượng trước một chút, ta ở phòng khách đợi tin ngài."
Thấy Quách thị tạm thời tránh đi, Phùng lão phu nhân cảm thấy hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù bà không có ý nghĩ từ hôn, nhưng ở bề trên của An quốc công phủ không thể quá mềm yếu. Trước đây An quốc công phủ đuối lý, dĩ nhiên không thể bỏ lỡ uổng phí cơ hội này.
Lại nói tiếp, bà đang vì Thương ca nhi muốn bái đại nho Thanh Nhai tiên sinh làm thầy nhưng vì không có cửa mà phát sầu đây.
Phùng lão phu nhân đang nghĩ đến, việc hôn nhân là tuyệt đối không thể lui, nhưng thừa cơ lấy chút lợi ích tất cả đều vui vẻ.
Đương nhiên, bà còn phải thuyết phục đại nhi tử mới được.
Nhìn thấy trưởng tử mặt xanh mét đứng ở kia, Phùng lão phu nhân liền không nhịn được nhíu mày.
Trưởng tử tư chất bình thường, năm ngoái lại bởi vì do núi lở ở giữa cứu An quốc công mà bỏ một cái tay, đừng nói là nghĩ biện pháp kéo dài vinh quang bá phủ, có thể duy trì được cục diện trước mắt cũng là tốt rồi.
Người trưởng thành, một chút cũng không hiểu chuyện!
"Mẫu thân, việc này không có thương lượng, chuyện kết thân này không lui không được, An quốc công phủ khinh người quá đáng!"
"Không lui không được? Lão đại, ngươi có nghĩ tới không, từ hôn đối với nữ tử tổn thương lớn bao nhiêu? Có thể xem như nhà trai sai, nhưng một cái hủy hôn nữ hài tử còn có thể sẽ bàn hôn nhân tốt hay sao?"
Khương An Thành cười lạnh:
"Dù là đem Tự nhi gả cho một người dân thường, so với gả cho một kẻ thành thân trước còn cùng những nữ nhân khác gặp gỡ vụng trộm còn tốt hơn!"
Người dân thường?
Phùng lão phu nhân nhìn Khương An Thành ánh mắt tràn đầy thất vọng,
"Ngươi cũng đã biết Tứ nha đầu một tháng tiền son phấn bột nước đều sánh được chi phí sinh hoạt một năm của một nhà năm người dân thường rồi?"
Khương An Thành bị Phùng lão phu nhân hỏi vậy khẽ giật mình.
Ngữ khí Phùng lão phu nhân lạnh hơn: "Có tình ý uống nước no bụng chẳng qua là trò cười thôi. Thế tử phu nhân An quốc công nói với ta, nữ tử kia xuất thân thấp kém, ngay cả chữ đại cũng không biết mấy cái, quý Tam công tử chẳng qua ham muốn mới mẻ nhất thời, chờ đem nữ tử kia thu vào trong phòng, không bao lâu liền sẽ vứt qua một bên.
"Khương An Thành dùng lỗ mũi nặng nề hừ một tiếng, không cam lòng nói:"Mẫu thân sai rồi, vấn đề đây không phải là tên vô sỉ kia đối xử với nữ tử khác có để ý hay không, mà là hắn đối với chúng ta Tự Nhi không có nửa phần tôn trọng, loại người này không phải người hiền lành gì!Vậy ngươi đã hỏi qua ý tứ Tự Nhi chưa?
"Phùng lão phu nhân đột nhiên hỏi một câu. Khương An Thành giọng điệu hơi ngưng lại. Khóe miệng Phùng lão phu nhân hơi cong lên:"Ngươi lại không hỏi qua Tự Nhi, làm sao biết nó có nguyện ý hay từ hôn hay không?
Dù cho hôn nhân đại sự là phụ mẫu chi mệnh, ngươi liền không sợ làm sai tâm nguyện của nó, để Tự Nhi trách ngươi cả một đời?"
Phùng lão phu nhân một phen nói đến làm cho sắc mặt Khương An Thành.
Vong thê để cho ông hai nữ nhi một con trai, ba đứa hài tử trong lòng ông thương nhất chính là Tự Nhi.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ông biết như thế không tốt, nhưng ai bảo Tự Nhi cùng vong thê nhất giống nhau chứ?
Ông chỉ cần thấy được tiểu nữ nhi, tâm liền không cách nào khống chế mềm mại xuống.
Thế nhưng mà từ nhỏ tiểu nữ nhi đã cùng ông không gần gũi, hôm nay thái độ thật vất vả có chút hòa hoãn, ông cũng không muốn lại bất hòa.
Phùng lão phu nhân âm thầm cười lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!