Chương 7: Từ tâm đường

Editor: Mộc Yên Chi

Khương An Thành trừng Khương Trạm một cái:

"Bộ dạng này của ngươi đi để mất thể diện?"

Khương Trạm sờ lên đầu.

Tóc không lộn xộn, mất mặt chỗ nào?

Khương Tự liền nhìn Khương Krạm cười nói:

"Nhị ca, ta muốn ăn súp Thái Ký Quán."

Súp Thái Ký Quán là danh tiếng trăm năm, với Đông Bình bá phủ cách hai con đường, ngay tại An quốc công phủ chỗ lân cận Khang phường.

Một đời trước, Quý Sùng Dịch và Xảo Nương rơi xuống nước không có gây ra động tĩnh lớn như vậy, An quốc công phủ dễ dàng liền đem chuyện xấu này ép xuống. Về sau khi hai nhà tổ chức hôn sự sớm trước dự định, thậm chí không ít người suy đoán là nàng có gì không ổn.

Lúc trước nàng tuổi nhỏ không biết gì, chỉ muốn gả tới danh gia vọng tộc mở mày mở mặt, về sau mới cảm nhận được thiệt thòi không phải tốt như vậy.

Trải qua đêm qua nọ nháo một trận, trước mắt sự tình Quý Sùng Dịch mặc dù còn không truyền đến Đông Bình bá phủ, nhưng Khang phường bên kia tất nhiên truyền ra, lúc này nhị ca đi Thái Ký mua súp, khẳng định sẽ nghe được tin tức.

"Tứ muội muốn ăn súp? Vừa vặn ta cũng muốn ăn, muội chờ, ta đây đi mua." Khương Trạm cũng không đề cập đến chuyện thỉnh an tâm đường, phủi phủi tro bụi trên người, vội vàng đi ra ngoài, mới đi mấy bước lại trở về, nhìn Khương An Thành cười ngượng ngùng.

Khương An Thành lông mày lập tức vặn thành chữ Xuyên: Làm sao?

Khương Trạm vươn tay ra:

"Nhi tử gần đây trong tay không dư dả, phụ thân trước mắt cho con ứng tiền trước chứ sao."

Cút! Khương An Thành từ bên hông lấy ra một khối bạc vụn ném tới trong ngực Thương Trạm, nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Trạm chạy như một làn khói, chạy đến cửa sân chỗ quay đầu hô một tiếng: Tứ muội chờ ta.

Trên mặt của hắn mặc dù còn mang theo nụ cười bất cần đời, ánh mắt lại tinh thần phấn chấn, đúng là đã nhiều năm Khương Tự không thấy lại dáng vẻ này của hắn.

"Muội ở Hải Đường cư chờ nhị ca."

Khương Tự và Khương An Thành cùng nhau đi từ tâm đường.

Bên trong từ tâm đường đại nha hoàn a Phúc nhìn hai người khẽ chào:

"Đại lão gia, Tứ cô nương, lão phu nhân ngay đang tiếp khách, xin cho tiểu tỳ thông bẩm một tiếng."

Sớm như vậy đã tiếp khách?

Khương An Thành trên mặt hiện lên kinh ngạc.

Khương Tự nhẹ nhàng hít mũi một cái, hương thơm như có như không truyền đến.

Hương thơm kia rõ ràng kín đáo, cũng không phổ biến, Khương Tự đứng ở ngoài phòng lại lập tức ngửi ra, đây là sơn chi hương.

An quốc công thế tử phu nhân Quách thị, nàng ta đã từng là đại tẩu, rất thích sơn chi hương.

Theo lý thuyết người bình thường đứng ở vị trí này nhất định không có khả năng nghe được mùi hương trên thân của người trong phòng, Khương Tự lại khác.

Khứu giác của nàng vô cùng nhạy cảm, sau này lưu lạc đến Nam Cương, bởi vì dung mạo giống hệt cháu gái đã chết của Ô Miêu tộc trưởng lão, lợi dụng thân phận cô bé kia tiếp tục sinh sống.

Vị trưởng lão Ô Miêu tộc là một bà lão nhìn không ra tuổi tác, có rất nhiều chỗ thần kỳ, dựa vào khứu giác thiên phú hơn người của nàng dạy nàng một môn dị thuật, đừng nói có thể chuẩn xác phân biệt mùi thơm khác nhau của cơ thể người, chính là nổi lên một trận gió, thậm chí có thể thông qua gió hương vị khác biệt rất nhỏ để phán đoán phải chăng có mưa sắp tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!