Editor: Mộc Yên Chi
Khương Tự vắt khô tóc, vừa uống qua nước gừng bỏ đường A Xảo dâng lên, chợt cảm thấy toàn thân ấm áp, nằm vật xuống giường không bao lâu liền ngủ thật say.
Xuống nước cứu người tiêu hao thể lực quá lớn, nàng đã sớm mệt muốn chết rồi.
Trong bóng tối phủ Đông Bình một mảnh tĩnh mịch, bên kia cách hai con đường phủ An quốc công lại nhốn nháo bóng người, đền đuốc sáng trưng.
Đầu An quốc công phu nhân Vệ thị dựa vào đầu giường liền nắm lấy tay An quốc công khóc đến điên cuồng.
Sắc mặt An quốc công âm trầm, bị Vệ thị khóc đến tâm phiền ý loạn, miễng cưỡng an ủi:
"Đừng khóc, Đại Lang không phải đã chạy tới sao, Tam Lang không có việc gì."
Lúc trước trong phủ bởi vì Tam Lang mất tích mà huyên náo người ngã ngựa đổ, trong đêm chợt nghe Tam Lang rơi xuống nước, hắn chỉ lo hỏi một tiếng người có sao không liền vội vàng sai Đại Lang đã chạy tới, hiện tại cũng không biết Tam Lang đến tột cùng tại sao chết đuối.
Trong lòng An quốc công tâm trạng bất ổn, lúc này người hầu vội vàng tiến đến bẩm báo:
"Quốc công gia, phu nhân, thế tử mang theo Tam công tử trở về."
"Nhanh để bọn hắn vào!"
Không chờ An quốc công mở miệng, Vệ thị liền đột nhiên ngồi dậy.
Không bao lâu ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nha hoàn xốc rèm châu treo lên, ba người đi vào.
Vệ thị lướt qua trưởng tử Quý Sùng Lễ, liếc mắt liền thấy được mặt không có chút máu của con trai thứ ba Quý Sùng Dịch, đứng dậy nhào tới:
"Tam Lang, con làm sao? Nhanh để nương nhìn xem có sao không!"
"Nương, con không sao."
Quý Sùng Dịch nở một nụ cười yếu ớt.
"Làm sao lại không có việc gì chứ?" Vệ thị vuốt ve gương mặt Quý Sùng Dịch, nước mắt lã chả mà rơi xuống,
"Tóc đều bị ướt, đang yên đang lành làm sao lại rơi xuống nước hả!"
Khụ khụ.
Tiếng ho khan vang lên, Vệ thị không khỏi nhìn An quốc công một chút.
Ánh mắt An quốc công lại rơi sau lưng Quý Sùng Dịch.
Cách Quý Sùng Dịch khoảng nửa trượng một vị nhỏ nhắn xinh xắn nữ tử đang đứng thẳng, lúc này đang cúi đầu nắm lấy vạt áo, khó nén lo lắng.
Lúc này sắc mặt Vệ thị liền thay đổi, giọng nói không khỏi cao lên: Nàng là ai?
Thấy thế Qúy Sùng Dịch đưa tay đem Xảo Nương kéo đến bên người, nhìn thẳng vào mắt Vệ thị:
"Nương, nàng chính là người trong lòng nhi tử, gọi là Xảo Nương."
Sắc mặt Vệ thị không khỏi cứng đờ, con mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm Xảo Nương:
"Thì ra ngươi chính là Xảo Nương, nghe nói lúc trước ngươi đã cứu Tam Lang nhà chúng ta, ta còn chưa gặp ngươi tạ ơn mà."
Xảo Nương kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vệ thị một chút, chợt cúi đầu, khẩn trương nói:
"Không, không dám nhận tạ ơn của phu nhân ——"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!