Chương 42: Lên đài

Con mắt bỗng nhiên bị mù khiến Phùng lão phu nhân táo bạo qua từng ngày, đặc biệt là sau khi trải qua thái y chẩn trị lại không hề có hiệu quả, lý trí của Phùng lão phu nhân bắt đầu không áp chế được tính khí nữa rồi.

Để một người có dục niệm khống chế cực mạnh đột nhiên mù mất một con mắt, cái loại khủng hoảng tương lai sẽ lâm vào một vùng tăm tối thât khó mà diễn tả bằng lời, cho nên bà nhất định phải làm chút gì đó, chứng minh quyền y vẫn như cũ không thể lay động.

Đối mặt với cơn giận bất chợt của Phùng lão phu nhân, Khương Tự khí định thần nhàn.

Có sự nhắc nhở của phụ thân hôm nay, lại có lần lượt nghiệm chứng của kiếp trước, nàng tự tin nắm chắc tâm tư tổ mẫu mạnh hơn người ngoài, chí ít so với Lục muội Khương Bội bên người mạnh hơn ít nhiều.

Ánh mắt khó dò của Khương Tự khiến Khương Bội rất không vui, liền thấp giọng bày ra vẻ mặt đồng tình:

"Tứ tỷ, tổ mẫu không thoải mái, tỷ nghe lời lão nhân gia người nhanh đi ra ngoài đi."

Khương Tự cười như không cười cong cong môi, ưu nhã nhún gối với Phùng lão phu nhân:

"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, cháu gái cáo lui."

Nàng vừa dứt lời, mắt không chớp thối lui về phía cửa, khóe miệng Khương Bội đã không nhịn được vểnh lên.

"Lục nha đầu, ngươi điếc rồi à?"

Giọng nói không kiên nhẫn của Phùng lão phu nhân vang lên.

Phì. Tam cô nương Khương Tiếu đi theo Tam thái thái Quách thị đến đây thỉnh an đến sớm hơn đám người Khương Tự một bước, lúc này đứng ở sau lưng Quách thị, nghe vậy nhịn không được bật cười ra tiếng.

Ánh mắt Phùng lão phu nhân lạnh lùng đảo qua, Khương Tiếu lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, thở mạnh cũng không dám.

Khương Bội hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Tổ mẫu đang nói gì cơ? Nàng có nghe lầm không vậy?

Thấy Khương Bội không có phản ứng, Khương Lệ hảo tâm kéo nàng ta một cái:

"Lục muội, tổ mẫu nói chính là muội đó."

Khương Bội chớp chớp mắt, huyết sắc trên mặt biến mất đến không còn một mảnh, sau đó lại tựa như dầu vẩy vào trong đống tro sắp tắt, khuôn mặt xinh đẹp trong nháy mắt thiêu đến đỏ bừng.

Đối với một Khương Bội quen biết nịnh hót trưởng bối mà nói, hôm nay bị Phùng lão phu nhân quát nạt trước mặt mọi người làm nàng xấu hổ vô cùng.

Càng nghẹn khuất chính là, nàng ngay cả nguyên nhân là gì cũng không biết!

Cháu gái cáo lui. Khương Bội vội vàng thi lễ với Phùng lão phu nhân, che mặt chạy vội ra ngoài.

Khương Tự chỉ cảm thấy một cơn gió lốc từ bên người quét qua, rất nhanh liền không thấy thân ảnh Khương Bội đâu nữa.

Nàng chỉ cười cười, sắc mặt bình tĩnh đi ra ngoài.

Phía trước có mấy người nghênh diện đi tới, dẫn đầu chính là Nhị thái thái Tiêu thị cùng Khương Thiến, Tiêu thị đang vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh.

Trong mắt Khương Tự có chút chút ý cười.

Người mà mẹ con Tiêu thị tự mình dẫn tới chính là Lưu tiên cô đó mà.

Khương Tự đương nhiên muốn cười.

Còn có vở kịch nào thú vị hơn cái này nữa, tin tưởng khi vở kịch hạ màn Nhị thẩm cùng Nhị đường tỷ sẽ suốt đời khó quên.

"Tứ muội đến thỉnh an tổ mẫu à."

Song phương tới gần, Khương Thiến mở miệng trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!