Editor: Mộc Yên Chi
Khương Tự trở lại Hải Đường cư, một đầu vùi vào những thuốc bên trong kia.
Cỏ Bạch Giác từ trên bờ đê hái về cần phơi khô nghiên thành phấn, thừa dịp ánh nắng vừa vặn, A Xảo cùng A Man liền trong sân cẩn thận phơi.
Khương Trạm ôm một đống đồ vật đi đến, gặp hai người A Man trong sân, cười hỏi:
"Cô nương các ngươi đâu?"
A Xảo vội vàng bỏ công việc bên trong tay xuống:
"Cô nương trong phòng đấy ạ, vậy thì tiểu tỳ đi bẩm báo một tiếng."
Khương Trạm nhìn thoáng qua đồ vật trong ngực, bận bịu ngăn đón:
"Không cần, chờ ta sắp xếp gọn cái này sẽ gọi cô nương các ngươi ra."
A Man cùng A Xảo hiếu kì vây quanh.
A..., bàn đu dây! A Xảo trên mặt mang theo vẻ hưng phấn.
Khương Trạm đảo mắt một phen, chọn lựa hai gốc cây Hải Đường khoảng cách thích hợp, chỉ mất thời gian uống cạn tuần trà liền đem một bàn đu dây sắp xếp gọn, còn ở bên trên dây thừng quấn lên dải lụa màu dày đặc, vừa quấn vừa cười nói:
"Quấn cái dải lụa màu này lên chẳng những đẹp mắt, còn không cọ trúng tay. Tốt, các ngươi ai đi thử một chút?"
A Man cùng A Xảo rất là bất ngờ, cố nén kích động trong lòng từ chối nói:
"Cô nương còn không có ngồi mà, tiểu tỳ sao có thể thử trước?"
"Cho các ngươi thử liền thử, sao nhiều lời như vậy?" Khương Trạm có chút không kiên nhẫn, thầm nghĩ đương nhiên muốn các ngươi làm vật hy sinh thử một chút bền chắc không mới có thể cho muội muội chơi nữa.
Ừm, A Man thân thủ tốt, chính là nàng.
A Man tới đi. Khương Trạm cười ha hả vỗ vỗ đỡ lấy bàn đu dây.
"Vậy tiểu tỳ trước hết thay cô nương thử một chút nha." A Man giẫm lên bàn đạp, dưới chân có chút dùng sức, rất nhanh liền đung đưa thật cao.
"A Man, ngươi cẩn thận một chút."
A Xảo nhìn xem A Man càng đưa càng cao, đưa đến chỗ cao nhất thì vượt xa khỏi đầu tường, không khỏi kinh hồn táng đảm.
A Man mắt điếc tai ngơ, đến chỗ cao nhất bỗng nhiên lật trở người về phía sau, trên không lộn mèo một cách xinh đẹp lại vững vàng rơi vào trên bàn đu dây.
A Xảo che mắt kinh hô một tiếng.
Khương Tự nghe được động tĩnh đi ra, đứng ở dưới hiên nhìn trong viện.
"Cô nương, nhảy dây thật thú vị." A Man từ trên bàn đu dây nhảy xuống, hưng phấn đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Khương Trạm sắc mặt lại hơi trắng bệch, đi cà nhắc cởi dây thừng mới cột kỹ:
"Chợt nhớ tới cái đu dây này là mượn người ta, ta còn là trả lại nữa."
Khương Tự xách theo váy bước nhanh đi tới:
"Nhị ca hù ta đây, chưa nghe nói một khung đu dây còn cần tìm người mượn."
"Tứ muội thân thể yếu, đánh đu thổi gió cảm lạnh làm sao bây giờ? Vẫn là cởi xuống đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!