Editor: Mộc Yên Chi
Nhị thái thái Tiêu thị mang theo nghi hoặc từ Nhã Hinh uyển vội vàng chạy đến, liếc mắt một cái liền quét đến Khương Tự.
Lúc này sắc trời thượng chưa tối hoàn toàn, mặc dù trong phòng đã đốt đèn, ánh sáng lại không sáng lắm.
Thiếu nữ chuyển mắt, hơi hơi dương khóe môi một chút, nhất thời cả phòng rực rỡ.
Trong lòng Tiêu thị liền bắt đầu chua xót.
Lão gia làm quan Thái Bộc tự Thiếu Khanh, đường đường chính chính là quan tứ phẩm ở kinh thành, cái này có thể sánh với những kẻ con dòng cháu giống không có thực quyền chỉ cầm bổng lộc thì mạnh hơn nhiều, điều này cũng là nguyên nhân con gái nàng ta có thể gả đến Hầu phủ.
Trường Hưng hầu phủ xưa nay xem trọng không phải thân phận nữ nhi bá phủ, mà là bản lãnh bản thân của quan lớn cùng tiềm lực tương lai.
Bất quá Tiêu thị trong lòng còn có chút tiếc nuối.
Hai năm trước Lỗ vương, cũng chính là con trai của đương kim thánh thượng tuyển phi, cuối cùng người được chọn làm vương phi gia thế cũng không xuất chúng, cũng là tướng mạo xinh đẹp bậc nhất.
Lúc đó Thiến nhi cũng tham gia trận tuyển phi yến kia, nếu Thiến nhi có bộ giáng giống Khương Tự, nói không chừng Lỗ vương phi chính là Thiến nhi.
Trường Hưng hầu phủ cho dù tốt, so với vị trí Vương phi liền cách biệt một trời một vật.
Đương nhiên, Tiếu thị chỉ dám ở trong lòng ngẫm lại.
Hôn sự Khương Thiến xem như một món sự tình tâm đắc, nếu để cho ngoại nhân biết nàng đối việc nữ nhi gả đến Trường Hưng hầu phủ còn thấy tiếc nuối, còn không thể thiếu bị chê cười.
"Lão phu nhân còn chưa có nghỉ a."
Tiếu thị cười hướng Phùng lão phu nhân chào hỏi qua.
Khương Tự đứng dậy đối vớiTiếu thị hơi hơi uốn gối: Nhị thẩm.
"Tứ cô nương đến thỉnh an lão phu nhân?" Tiếu thị bày ra bộ mặt hiền lành,
"Thật nên để Lệ Nhi cùng Bội Nhi học hỏi tứ cô nương, hai cái nha đầu kia bị ta làm hư, một chút cũng không hiểu chuyện."
Khương Tự khóe miệng đùa cợt ý cười chợt lóe mà thệ.
Tiếu thị trong miệng Lệ nhi cùng Bội nhi theo thứ tự là ngũ cô nương Khương Lệ, lục cô nương Khương Bội.
Khương Lệ cùng Khương Bội đều là cô nương nhị phòng, cũng là thứ nữ, Tiêu thị đương nhiên có thể thuận miệng nói một câu hai người không được, còn có thể hiện được mẹ yêu thưởng thứ nữ như thế nào.
Phùng lão phu nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng, liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn một cái.
Tiêu thị sửng sốt, trong lòng áp chế kinh ngạc cười nói: Đây là --
Buổi sáng nàng ta mới ám chỉ Lưu bà tử quản phòng bếp, Khương Tự buổi tối đã tìm lão phu nhân cáo trạng?
Tiêu thị không khỏi liếc mắt nhìn Khương Tự một cái.
Thiếu nữ sắc mặt bình tĩnh, hơi câu khóe môi.
Tiêu thị hoàn toàn không thể tin được.
Trong phủ này vẫn là nàng ta quản gia, Khương Tự một người không có mẹ ruột che chở mà còn là tiểu nha đầu vừa lui thân, làm sao dám như thế!
Dưới tình huống bình thường, một tiểu nha đầu không nên khiêm tốn làm người sao?
Chờ nha đầu kia ăn vài ngày đau khổ, biết chính mình nặng nhẹ bao nhiêu, nàng ta tự nhiên sẽ ám chỉ Lưu bà tử không còn động tay chân nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!