Editor: Mộc Yên Chi
Khương An Thành lại không nhìn An quốc công một cái, đập đầu vai Khương Trạm một cái:
"Ngốc ra đấy làm cái gì? Còn không đi!"
Khương Trạm bị đập một cái lảo đảo, lại giương lên khuôn mặt tươi cười xán lạn:
"Đi, đi, hôm nay mọi người vất vả, ta bỏ tiền mời mọi người uống rượu!"
Tôi tớ theo tới đồng loạt vỗ tay hoan hô.
Khương An Thành liếc xéo mắng Khương Trạm, hạ giọng hỏi:
"Ngươi lấy tiền ở đâu?"
Là hắn cho hỗn tiểu từ tiền mua súp cho Tự Nhi ở đây lấy tiền đâu ra.
Khương Trạm cười hì hì nói:
"Vẫn quy củ cũ, trước ở nơi này nợ tiếp phụ thân chứ sao."
"Quy củ cũ ngươi cút đi!" Khương An Thành tức giận đến đạp cái mông Khương Trạm một cước.
Thuận lợi từ hôn, hai cha con đều tâm tình khoái trá, Khương Trạm thật sự mượn được bạc từ Khương An Thành, mang theo mấy người tôi tớ xuất lực lần này đi quán rượu nhỏ uống rượu.
"Hôm nay tha hồ uống, chỉ cần đi theo bản công tử lăn lộn, về sau các ngươi không thiếu rượu uống!" Khương Trạm giơ ly rượu lên, hào khí vượt mây nói.
"Đa tạ Nhị công tử, về sau chúng tiểu nhân sẽ cùng ngài lăn lộn!" Những người làm nâng chén tới tấp.
Chủ tớ mấy người uống đến sảng khoái, lại nghe sát vách có âm thanh truyền đến.
"Nghe nói không, Đông Bình bá phủ cùng An quốc công phủ rõ ràng từ hôn!"
"Có thể không nghe nói sao, Đông Bình bá đem sính lễ đến trước cổng chính phủ An quốc công đặt xuống, bao nhiêu người nhìn thấy a. Chậc chậc, ngược lại không nghĩ tới Đông Bình bá phủ có chí khí."
"Ha ha, ta lại cảm thấy Đông Bình bá quá ngu. Hiện tại phô trương sảng khoái từ hôn nhất thời, về sau vị Tứ cô nương kia của phủ thượng bọn họ đi đâu tìm nhà chồng tốt hơn An quốc công phủ chứ?"
"Chính là Tam công tử phủ An quốc công quá không ra gì."
Không tưởng nổi? Người kia cười nhạo một tiếng,
"Nam nhân mà, đa số lưu luyến thanh lâu, đa số thê thiếp thành đàn, nhất thời mê luyến nữ tử tính là gì? Nếu là theo như Đông Bình bá trong mắt dung không được hạt cát, ta nhìn đời này của khương Tứ cô nương nhất định phải làm gái lỡ thì đi."
Khương Trạm nghe xong liền nổi nộ khí, nâng cốc chén hướng trên mặt đất ném một cái, hầm hập chạy tới, túm lấy cổ áo một nam tử quát:
"Nói hươu nói vượn nữa, ta xé miệng của ngươi!"
Người kia bị biến loạn bất thình lình sợ ngây người, trừng to mắt nhìn Khương Trạm một hồi lâu, mới run rẩy nói:
"Ngươi, ngươi là ai nha?"
Khương Trạm khẽ giật mình.
Kỳ quái, thanh âm hình như không đúng.
Nam tử kia cùng với một tên nam tử khác ngồi đối diện nhau đã lặng lẽ đứng dậy chuẩn bị chạy ra.
Khương Trạm bừng tỉnh đại ngộ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!