Chương 46: Bắt giữ.

Lửa đang cháy bừng bừng được ném vào nhà kho, tiếng quát mắng của Hồ chưởng quầy, tiếng Lý Lực dùng đá ném vào Hồ chưởng quầy, tiếng hét kinh hãi của Tiểu Liên… Mọi thứ diễn ra trong tích tắc.

Tiểu Liên theo phản xạ che mặt lại, nghe tiếng kêu thảm thiết liền hé ngón tay nhìn qua, sau đó không tin nổi mà buông tay xuống.

Vì sao kẻ kêu thảm lại là kẻ hành hung?

"Lý Lực? Sao lại là ngươi!" Hồ chưởng quầy kinh ngạc nhìn kẻ hung ác đang ôm tay nhảy chồm chồm.

Lý Lực xoay người định chạy.

"Đứng lại cho ta!" Hồ chưởng quầy vươn tay kéo hắn lại.

Hồ chưởng quầy tuy lớn tuổi, nhưng sức lực không hề kém kẻ gầy yếu như Lý Lực. Lực kéo này vừa vặn cho Tân Diệu bước tới, nàng nhấc chân đạp vào phía sau đầu gối Lý Lực.

Lý Lực loạng choạng ngã chúi về phía trước, định đứng dậy lại phát hiện lưng mình bị đè chặt.

Tân Diệu dùng một chân dẫm lên lưng Lý Lực, ra lệnh cho Tiểu Liên: "Mau dập lửa!"

Chưa đợi Tiểu Liên hành động, Hồ chưởng quầy đã mặt mày biến sắc, lao vào nhà kho, cửa đã bị đập mở. Thấy lớp vải chống lửa che phủ, cành củi đang cháy không có gì quá nghiêm trọng, chỉ cháy lẻ loi trên nền đất.

Hồ chưởng quầy vội nhặt cành củi lên, chạy ra ngoài nhà kho, lớn tiếng gọi: "Mau tới đây, có kẻ phóng hỏa!"

Đêm khuya tĩnh mịch, âm thanh vang xa, chẳng mấy chốc phía khu nhà ở đã có người chạy tới.

Lúc này, Hồ chưởng quầy mới để ý đến người cứu ông, nhìn thấy tân đông gia đang dẫm lên kẻ hung đồ.

"Đông gia?" Hồ chưởng quầy kinh ngạc đến đổi giọng.

"Chưởng quầy không sao chứ?" Tân Diệu mỉm cười hỏi.

Hồ chưởng quầy cúi nhìn tên hung đồ bị dẫm dưới đất, lại nhìn thiếu nữ thần sắc bình thản, trái tim già nua của ông có chút không chịu nổi: "Không, không sao…"

Thần thái của tân đông gia còn khiến ông kinh ngạc hơn cả khi phát hiện Lý Lực phóng hỏa!

"Chưởng quầy không sao là tốt rồi."

Tiểu Liên thấy không cần làm gì nữa, cũng giơ chân dẫm lên lưng Lý Lực, khiến hắn vốn đang vùng vẫy cũng không động đậy được nữa.

Khóe miệng Hồ chưởng quầy co giật.

Tiểu Liên vội vàng giải thích: "Để tiểu thư khỏi phải tốn sức."

Hồ chưởng quầy: "…"

"Vừa rồi là đông gia đã cứu ta?" Hồ chưởng quầy cố bình tĩnh hỏi.

"Lúc ta cùng Tiểu Liên tới đây vừa hay nhìn thấy tên này định hại chưởng quầy, vội vàng lấy viên gạch ném tới." Tân Diệu giải thích.

Hồ chưởng quầy cúi đầu nhìn, thấy một viên đá, nửa viên gạch, một chiếc đèn lồng, một cành củi.

Thật không thiếu thứ gì…

"Đông gia sao lại tới đây vào giờ này?"

Tân Diệu chỉ kẻ nằm dưới đất: "Xử lý tên này xong rồi nói."

"Phải, phải, đông gia nói chí phải."

Một thiếu nữ sao lại đến xưởng in giữa đêm? Vì sao lại mang theo nửa viên gạch? Còn ném trúng như vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!