Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu đối diện nhau, cả hai đều nở nụ cười.
Xem ra, đại ca thợ săn đã cưới được thê tử, lại còn có cả con nhỏ nữa.
"Hạ Thanh Tiêu, huynh đi gõ cửa đi." Tân Diệu đẩy Hạ Thanh Tiêu tiến lên.
Hạ Thanh Tiêu đưa tay gõ cửa, chẳng hiểu sao lại có chút căng thẳng.
"Ai đó?" Cánh cửa mở ra, gương mặt đen sạm của đại ca thợ săn lộ ra.
Nhìn thấy hai người, đại ca thợ săn ngẩn người, ánh mắt hiện lên niềm vui bất ngờ: "Tiểu Hạ, đại muội tử? Mẫu thân, mau ra đây, Tiểu Hạ và thê tử của hắn đến thăm chúng ta rồi!"
Rất nhanh, Đại nương từ trong nhà lao ra như bay, vặn tai nhi tử một cái: "Kêu to thế làm gì, không sợ dọa Hoà Bảo hay sao?"
Mắng xong nhi tử, Đại nương vội kéo Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu vào trong, nụ cười rạng rỡ không thể giấu được: "Đại nương còn vừa nhắc đến hai con mấy ngày trước, không biết lúc nào hai đứa sẽ ghé thăm, không ngờ nay lại đến… Tiểu Hạ à, con vẫn trắng trẻo như trước, còn thê tử của con thì có da có t. hịt hơn rồi, lại càng xinh đẹp…"
Trong sân có một thiếu phụ trẻ tuổi đang bế con nhỏ, đại nương vừa nói vừa chỉ: "Đây là đại tẩu của các con, tất cả đều nhờ phúc hai đứa. Đại ca của các con không những cưới được vợ mà Hoà Bảo giờ đã nửa tuổi rồi… Hoà Bảo gọi là Tiểu Hoà, chữ Hoà trong lúa Hoà đó…"
Đại ca thợ săn cười ha hả giải thích: "Là mẫu thân nhìn thấy là nhi tử liền đặt tên, nói rằng hễ gọi đứa nhỏ là như gọi Tiểu Hạ, sau này chắc chắn cũng sẽ tuấn tú như ngươi."
Hạ Thanh Tiêu: "…"
Tân Diệu khẽ mỉm cười: "Đại nương đúng là đặt tên rất khéo."
Đến bữa cơm, Đại nương gắp cho con dâu một cái đùi gà, lại gắp thêm cho Tân Diệu một cái: "Tiểu Hạ thê tử, hai con đã có con chưa?"
Lần này đến lượt Tân Diệu đỏ mặt: "Vẫn chưa ạ."
"Đại nương nhìn là biết ngay, hai đứa còn chưa sinh con. Phải sớm sinh mới tốt, mà muộn quá cũng không hay…"
Tân Diệu khẽ cúi đầu: "Dạ, con biết rồi, thưa Đại nương."
Dưới sự níu kéo nhiệt tình của Đại nương, hai người ở lại, được sắp xếp một gian phòng.
Thời tiết trên núi không quá nóng, đêm xuống lại mát mẻ.
Hạ Thanh Tiêu ôm lấy Tân Diệu, trong lòng lại thấy ấm áp.
"A Diệu." Hắn khẽ gọi, tay đưa qua.
Thao Dang
Tân Diệu nắm lấy tay hắn, giọng còn thấp hơn: "Ở nhà người ta, không được làm bậy."
"Ta biết rồi!" Hắn buông tay xuống, nắm c.h.ặ. t tay Tân Diệu. (~^^~)
Sáng hôm sau, sương mù bao phủ núi non, hai người cáo biệt gia đình đại ca thợ săn, hội họp với Thiên Phong và Bình An ở chỗ khác, rồi cùng nhau lên đường đến Quảng Thành.
Chiếu lệnh giải trừ hải cấm đã được ban hành, Tân Diệu trên đường cũng nghe được ít nhiều. Đến Quảng Thành, cảng biển đã sầm uất, thuyền bè tấp nập như rừng.
Tân Diệu dẫn đường đến nơi trước kia từng lưu lại, gặp lại Tiểu Liên.
Tiểu Liên chạy nhanh đến, ôm c.h.ặ. t Tân Diệu: "Tiểu thư, nô tỳ cuối cùng cũng đợi được người rồi!"
Sau khi xúc động qua đi, Tiểu Liên hành lễ với Hạ Thanh Tiêu: "Công tử."
Hạ Thanh Tiêu gật đầu đáp lễ, vẻ mặt bình thản, chỉ tiếc đôi tai đỏ ửng đã bán đứng bản chất hay ngượng ngùng của hắn.
Vào trong phòng, Tân Diệu nhấp một ngụm trà, hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!