Chương 438: Là kết thúc, cũng là khởi đầu (4)

Nàng có đủ dũng khí để đối mặt với những khó khăn, nàng sẽ sống thật tốt.

"Tam muội, ngươi có nghe nói A Diệu rời khỏi kinh thành chưa?"

Sắc mặt Đoạn Vân Linh hơi biến đổi, lắc đầu.

Nàng vẫn còn là tân nương, không tiện ra ngoài, mà người phu gia cũng chẳng nói nhiều với nàng.

Đoạn Vân Lãng chỉ nói đơn giản một chút, tất nhiên, chuyện đồn thổi trong dân gian không phải phiên bản phụ tử đối đầu, mà là Hoàng thượng không nỡ xa ái nữ, tự mình tiễn nàng ra khỏi thành.

"A Diệu để lại cho chúng ta vài thứ ở Thư quán Thanh Tùng, chúng ta phải đi một chuyến."

Đoạn Vân Linh gật đầu, bảo Đoạn Vân Lãng ngồi tạm, rồi về xin phép bà bà.

"Nhi tức xin được ra ngoài một chuyến."

"Đã chiều rồi, ra ngoài làm gì?" Hứa thị theo bản năng cho rằng Đoạn Vân Linh muốn về nhà mẹ đẻ. Đối với Đoạn gia đã bị Thiên tử ghét bỏ, Hứa thị dĩ nhiên không muốn nàng dâu thường xuyên về đó.

Đoạn Vân Linh thản nhiên nói: "Tân cô nương đi xa, để lại cho nhi tức vài thứ ở Thư quán Thanh Tùng."

Danh tiếng của Tân cô nương ở kinh thành có thể nói là người người đều biết, thần sắc bất mãn của Hứa thị lập tức thu lại, dò hỏi: "Ngươi và Tân cô nương quan hệ không tệ?"

Đoạn Vân Linh cúi mắt: "Tân cô nương vẫn luôn xem nhi tức như muội muội ruột mà chăm sóc."

Nàng cũng sẽ, trên tiền đề không làm hại người khác, tận dụng mọi thứ có thể để tự mình thoát khỏi nghịch cảnh.

Quả nhiên, sắc mặt Hứa thị dịu đi nhiều: "Vậy đi đi, đi sớm về sớm."

Đoạn Vân Linh cùng Đoạn Vân Lãng đến Thư quán Thanh Tùng, được Lưu Chu trực tiếp dẫn vào phòng khách.

Đoạn Vân Lãng không nhịn được nói: "A Diệu thường uống trà ở đây."

Hồ chưởng quầy không vòng vo, đưa bản khế ước đã chuẩn bị sẵn cho Đoạn Vân Lãng xem qua.

Đoạn Vân Lãng xem xong, thần sắc mờ mịt đưa khế ước cho Đoạn Vân Linh.

Đọc xong khế ước, Đoạn Vân Linh kinh ngạc đến che miệng, nhìn Hồ chưởng quầy.

"Hai vị nếu đã xem qua, thì hãy ký tên và điểm chỉ lên khế ước. Sau này, mọi việc đều sẽ dựa theo khế ước mà làm."

Sáu bản khế ước giống nhau, rõ ràng ghi tỷ lệ phần trăm mà mỗi người được hưởng.

"Chưởng quầy, có phải nhầm lẫn gì không? Chúng ta với Thư quán Thanh Tùng vốn không có quan hệ gì."

Hồ chưởng quầy mỉm cười: "Đây là Đông gia để lại cho Đoạn nhị công tử và Đoạn tam tiểu thư, hai vị nhất định phải nhận, mới không phụ lòng tình cảm của Đông gia."

Nghe Hồ chưởng quầy nói như vậy, Đoạn Vân Lãng và Đoạn Vân Linh không từ chối nữa.

Hồ chưởng quầy mời Triệu quản sự của nhà in làm chứng, mấy người lần lượt ký tên, điểm chỉ, hoàn tất khế ước. Năm người sở hữu cổ phần của thư quá và Triệu quản sự làm chứng, mỗi người giữ một bản.

Đoạn Vân Linh ngồi xe ngựa trở về, từ lúc bước vào xe đã bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.

Đoạn Vân Lãng không hiểu: "Tam muội, ngươi khóc cái gì, A Diệu nghĩ đến chúng ta, chẳng phải nên vui sao?"

Hắn thật sự rất vui, A Diệu nói xem hắn như ca ca, không phải là đang dỗ hắn.

Đoạn Vân Linh ôm mặt, nước mắt tuôn rơi càng dữ dội hơn: "Ta chỉ là vì vui mừng nên mới khóc…"

Nàng và Tân cô nương chung đụng không nhiều, thế nhưng Tân cô nương lại mang đến cho nàng sự mạnh mẽ để đối mặt với giông tố cuộc đời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!