Hai con tuấn mã chở chủ nhân của chúng phi nhanh trên quan đạo rộng lớn, chẳng mấy chốc đã khuất xa.
Thiên Phong và Bình An như những cái bóng, giữ khoảng cách không xa không gần, lặng lẽ theo sau.
Hưng Nguyên Đế vẫn đứng đó, dõi mắt nhìn thật lâu, ánh mắt của ông đã sớm trống rỗng.
Cuối cùng, vẫn là Chiêu Dương Trưởng Công chúa mở lời trước:
"Hoàng huynh, hồi cung thôi."
Trên đường về cung, Hưng Nguyên Đế hỏi Chiêu Dương Trưởng Công chúa:
"Hoàng muội, A Diệu có phải sẽ không bao giờ quay lại kinh thành nữa?"
Chiêu Dương Trưởng Công chúa vừa trách huynh trưởng hồ đồ, vừa thấy thương cho ông. Bà trầm mặc một lúc rồi nói:
"Hoàng huynh và A Diệu là phụ tử, huyết thống là thứ không bao giờ có thể cắt đứt. Sau này, Hoàng huynh hãy chăm chỉ làm việc cần chính yêu dân, thực thi tốt Tân Chính, từ hải ngoại mang về nhiều thứ có lợi cho bách tính. A Diệu dù ở nơi đâu cũng sẽ nhìn thấy những thay đổi ấy. Lâu ngày, có lẽ con bé sẽ nghĩ đến mà trở về thăm chúng ta. Hoàng huynh cũng biết, A Diệu là đứa trẻ hiền lành hơn ai hết."
"Trẫm biết, trẫm biết…"
Hoàng đế đột ngột cưỡi ngựa ra khỏi thành, sớm đã kinh động bá quan. Lúc này, rất nhiều đại thần tụ tập trước cung môn, vừa đoán già đoán non, vừa lo lắng không yên.
Hưng Nguyên Đế không có tâm trạng nói chuyện, chỉ ra hiệu cho Tôn Nham ở lại giải thích vài lời, rồi hồi Càn Thanh Cung.
Thái hậu và Chu Hoàng hậu đều đang đợi tại Càn Thanh Cung. Thấy Hưng Nguyên Đế cùng Chiêu Dương Trưởng Công chúa trở về, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
"Bệ hạ." Chu Hoàng hậu bước lên đón.
Thái hậu nhìn kỹ nhi tử mình, thấy ông bình an vô sự, mới yên lòng:
"Hoàng đế, ai gia nghe nói con đột nhiên cưỡi ngựa ra khỏi cung. Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hưng Nguyên Đế cởi áo choàng giao cho cung nhân, rồi dùng khăn mềm ấm lau tay, mới chậm rãi mở lời:
"A Diệu rời kinh thành rồi."
Chu Hoàng hậu ánh mắt thoáng biến đổi, nhưng thức thời không nói một lời.
Thái hậu kinh ngạc:
"Nha đầu đi đâu?"
Hưng Nguyên Đế mệt mỏi không muốn nói thêm, sự mệt mỏi ấy không phải của thân thể, mà là của tinh thần.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa thay ông đáp lời:
"A Diệu đi du ngoạn tứ phương."
"Du ngoạn tứ phương?" Thái hậu càng kinh ngạc, "Một cô nương nhỏ bé lại đi lang thang khắp nơi?"
"Không phải một mình, có Trường Lạc hầu đi cùng."
Mang cả một nam nhân theo?
Thái hậu sững sờ, miệng há hốc, không dám tin nhìn hai người con của mình.
Không thành thân, không lập gia đình, cứ thế chạy theo một nam nhân?
Hiểu mẹ không ai bằng nữ nhi, Chiêu Dương Trưởng Công chúa khẽ giật khóe miệng, trước khi mẫu thân thốt ra lời thô tục, đã cười nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!