Ánh nắng từ mặt trời rực rỡ chiếu xuống, nhưng phần lớn bị che khuất bởi tán lá um tùm.
Trên cây có một thiếu nữ ngồi, bên cạnh là một con khỉ nhỏ.
Tiểu Liên ngạc nhiên tột độ, chớp mắt rồi dụi mắt thật mạnh.
Không phải nhìn lầm!
Rồi sau đó, nàng ta trố mắt nhìn thiếu nữ, khi nàng theo sự dẫn dắt của con khỉ tiếp tục trèo lên cao, thoắt cái bóng dáng đã khuất sau cành lá. Tiểu Liên lại phải dụi mắt lần nữa.
Trên cây, thần sắc của Tân Diệu trở nên cứng ngắc, ánh mắt nàng chằm chằm nhìn vào một điểm.
Hai nhánh cây to khoẻ đan vào nhau tạo thành một bệ vững chắc, nơi đó nằm một người, không, chính xác là một thi thể.
Khuôn mặt của t.h. i t.h. ể đã không còn nhận ra được nữa, chỉ có thể xác định đó là một nữ nhân qua hình dáng và y phục.
Tân Diệu ôm miệng lại, cảm thấy dạ dày quặn lên, không kìm nổi liền nhảy xuống khỏi cây.
Tiểu Liên nhìn thấy Tân Diệu đột ngột nhảy xuống, tay chống đất, toàn thân run rẩy, không khỏi kinh hãi: "Ngài làm sao vậy?"
Tân Diệu phải hít thở thật lâu mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Liên.
Khuôn mặt trắng bệch của nàng khiến Tiểu Liên cũng bất động, che miệng run giọng hỏi: "Trên cây… trên cây có cái gì sao?"
Tân Diệu nhìn Tiểu Liên thật sâu, rồi cúi đầu nhìn xuống đất.
Mặt đất lởm chởm đá núi, giữa những khe nứt có các ngọn cỏ non vươn lên, mạnh mẽ đung đưa sức sống.
Một khi những chuyện không thể chấp nhận đã xảy ra, thì né tránh cũng không phải là cách.
Nàng là vậy, Tiểu Liên cũng vậy.
Cơn gió dường như mạnh hơn, giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ truyền vào tai Tiểu Liên, đã khôi phục lại sự bình tĩnh: "Trên cây… có một t.h. i t.h. ể nữ nhân."
"Thi thể nữ nhân?" Sắc mặt của Tiểu Liên trở nên nhợt nhạt, vô thức tiến một bước về phía Tân Diệu, nhưng chân nàng mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Nàng túm lấy ngọn cỏ dại, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
"Có phải là tiểu thư nhà ta không?" Tiểu Liên ngẩng đầu tuyệt vọng hỏi, nhưng trong lòng đã rõ đáp án.
Ngoài tiểu thư ra, còn có thể là ai nữa?
Hóa ra sau khi tiểu thư rơi xuống vực, thân thể bị cây này cản lại, nên tìm mãi không thấy.
Lúc đó nàng có còn tỉnh táo không?
Chắc hẳn rất đau đớn, phải không?
Khi ấy liệu có còn chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy ai tới cứu không?
Những câu hỏi ấy như lưỡi d.a. o sắc nhọn cắt sâu vào lòng Tiểu Liên, khiến nàng ta đau đớn đến khóc òa lên.
Tân Diệu lặng lẽ đứng đó, không đáp lời.
Con khỉ nghi hoặc nhìn hai người, thấy cả hai một đứng một ngồi mà không có hành động gì khác, liền sốt ruột kêu lên vài tiếng.
Tân Diệu thở dài, nhắc nhở Tiểu Liên: "Giờ không phải là lúc để khóc, hai tên hộ vệ kia sẽ quay lại sớm thôi."
Tiếng khóc của Tiểu Liên chợt dừng lại, nàng ta đứng lên, nhìn Tân Diệu với ánh mắt khẩn thiết: "Ngài có nhìn rõ không, có phải là tiểu thư nhà ta không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!