Chương 55: (Vô Đề)

Hoàng đế là người già đời, Nguyệt Hồi thì không. Nàng luôn hồ đồ, chỉ sợ bị người ta chiếm lợi cũng không phát hiện ra.

Hắn không biết tình hình bên trong buồng sưởi như thế nào, xua tay bảo Tất Vân lui ra còn mình chậm rãi đi vào Quang Minh điện.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tấm rèm được buông xuống ngăn cách hai thế giới, hắn muốn nghe rốt cuộc bên trong họ đang nói gì nhưng trước cửa có cung nhân, cho dù hắn có thể nghe lén nhưng hành động này quả thật không tốt.

Hắn không biết nên làm gì, đi qua đi lại trước cửa ba vòng, có thể nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện bên trong, có lẽ hai người đang nói chuyện phiếm. Sau đó tiếng nói dần dần lớn hơn, hắn nghe thấy Nguyệt Hồi nôn nóng kêu lên: "Vạn Tuế gia, ngài đừng làm vậy, đừng làm vậy…"

Hắn cuống lên, một cảm giác sợ hãi dâng lên dâng lên trong đầu hắn, hắn không nghĩ nhiều vén rèm bước vào.

"Thần có việc muốn bẩm báo với chủ tử." Hắn cao giọng nói.

Bên trong lập tức trở nên yên tĩnh, một lát sau, hắn nghe thấy Hoàng đế nói: "Vào đi." Hắn vội bước vào trong phòng, thấy Nguyệt Hồi mặt mày ủ rũ đứng ở trước giường, tay còn bưng chén thuốc. Tất cả dường như không giống những gì hắn tưởng tượng, chỉ là đã đến bước này rồi không còn đường lui, liền nói với Nguyệt Hồi: "Muội không hiểu quy tắc ngự tiền sao?

Làm gì mà hô to gọi nhỏ như vậy!"

Nguyệt Hồi có chút oan uổng nhưng không dám phản bác, cúi đầu nói: "Muội thất lễ. Nhưng Vạn Tuế gia không chịu uống thuốc, muốn đổ thuốc đi, muội quá lo lắng, xin Chưởng ấn thứ tội."

Mặc dù ngoài mặt Lương Ngộ vẫn lạnh lùng, nhưng bên trong thầm thở ra, tiến lên nhận chén thuốc trong tay nàng: "Nơi này giao lại cho huynh, muội ra ngoài trước đi."

Nguyệt Hồi nói vâng, hành lễ rời khỏi buồng sưởi. Lương Ngộ thấy nàng bình yên vô sự, xoay người bước lên bậc thang trước giường, dịu dàng nói: "Long thể liên quan đến xã tắc, không thể tùy tiện mặc kệ được. Đạo lý thuốc đắng dã tật, thần không nói chắc bệ hạ cũng hiểu, nhất thời bị bệnh cũng không sao, chỉ cần uống thuốc đúng hạn, rất nhanh sẽ bình phục.

Nếu thần nhớ không nhầm, năm nay chủ tử đã mười tám tuổi, uống thuốc còn cần người khuyên quả là điều không nên."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Ngộ khác với những cung nhân bình thường, từ nhỏ Hoàng đế đã học các đạo lý lớn từ sư phó thư phòng và những nguyên tắc sống từ Lương Ngộ. Quan hệ giữa y và Lương Ngộ, nói là chủ tớ, chi bằng nói là thầy trò, bởi vì mặc dù cho tới hôm nay, y vẫn hơi sợ hắn, dù sao thói quen từ xưa khó có thể sửa được, Lương Ngộ chỉ cần không cười, cho dù hắn có nói nhẹ giọng, trông vẫn khá đáng sợ.

Hoàng đế ậm ừ: "Chỉ là trẫm uống quá nhiều thuốc, mấy năm nay trẫm sống như một cái ấm sắc thuốc vậy, đại bạn không biết được trẫm buồn phiền thế nào đâu."

"Tại sao thần lại không biết chứ." Lương Ngộ nói: "Chỉ trách thần đã tới bên cạnh chủ tử quá muộn, lúc trước những người hầu hạ không tận tâm mới khiến chủ tử thành như bây giờ. Nhưng giống như Nguyệt Hồi nói, nguyên nhân chính là bởi vì đã trải qua nhiều gian khổ, sau này sẽ được đáp lại xứng đáng, ngài chỉ cần nghĩ như vậy, lòng tự nhiên sẽ bình thản."

Hắn dứt lời đưa chén tới trước mặt hoàng đế: "Thỉnh chủ tử uống thuốc, đừng khiến thần lo lắng, cũng đừng để Nguyệt Hồi lo lắng."

Hoàng đế bất đắc dĩ đành phải nhận chén, uống hết thuốc.

Lương Ngộ gọi người tới, hầu hạ Hoàng đế súc miệng rồi lại để y nằm xuống, trong lòng còn đang suy nghĩ một chuyện, rốt cuộc Nguyệt Hồi ở lại ngự tiền không có quan trọng không?

Kiểm soát triều chính hay toàn bộ Tử Cấm thành còn có cách khác, không nhất thiết cần Nguyệt Hồi ra mặt. Vừa rồi hắn đã hơi dao động, muốn Nguyệt Hồi rút khỏi Càn Thanh cung, thậm chí rời khỏi hoàng thành này, trở về Đề đốc phủ.

"Thần mới quay lại từ phòng nghỉ, nghe bên ngoài bẩm báo, nói đảng Hồng La ở phía nam càng ngày càng lớn mạnh, tổng đốc nha môn bất lực, khó có thể hoàn toàn trị tận gốc. Còn ở Vân Trung, nhiều mỏ than đá bị sập do mưa tuyết đã làm chết không ít thợ mỏ, thần đã phái người đi tới Sơn Tây giải quyết, chủ tử không cần lo lắng. Còn nữa…" Hắn dừng một chút: "Thái hậu đã lâu không gặp người ngoài, việc này khiến nhiều triều thần nghi ngờ.

Thần muốn nhất lao vĩnh dật (*) nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa là đến ngày đại hỉ, sợ chuyện của Thái hậu trùng với ngày đại hôn của chủ tử. Hôm nay Tôn Tri Đồng nói với thần, nói sinh thần của Thái hậu sắp đến, năm nay có sắp xếp như thế nào. Phu nhân hắn là người nhà mẹ đẻ của Thái hậu, năm nào cũng tới, năm nay đột nhiên cắt ngang, ngoài cung chắc chắn không thiếu người dị nghị."

(*) Nhất lao vĩnh dật: lao khổ một lần, xử lý sự tình, sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.

Hoàng đế không kiên nhẫn khi nhắc đến Thái hậu, điểm tốt duy nhất của bà là nói tốt cho y trước mặt Hoàng thượng, tiến cử y làm Thái tử. Sau đó tiên đế băng hà, y lập tức lên làm Đế, Thái hậu càng ngày càng làm nhiều chuyện xấu, mấy năm nay hiếm khi có lúc dừng. Hiện giờ có Ti Lễ giám san sẻ ưu buồn, hoàn toàn có thể giải quyết phiền toái, y cuối cùng có thể an nhàn mấy ngày nhưng lại bị bệnh, luôn khiến người khác phải lo lắng.

Hoàng đế thở gấp nói: "Tạm thời quả thật không thể động tới bà ta, vậy theo ý của đại bạn phải sắp xếp thế nào?"

Lương Ngộ cân nhắc nói: "Theo thần thì ta nên tạm thời sắp xếp Nguyệt Hồi ở Từ Ninh cung, đợi đến khi ứng phó qua sinh thần của Thái hậu rồi nói tiếp. Trước mắt chỉ buông rèm không thấy người, nói là bị bệnh, chuyện sau này tới sẽ không quá bất ngờ. Dù sao Thái hậu là Hoàng hậu của tiên đế, chủ tử phải gọi bà ta hai tiếng mẫu hậu, nếu sau khi tự mình chấp chính, Thái hậu chết bất đắc kỳ tử, bên ngoài sẽ lan truyền những tin không dễ nghe, dù sao lời nói của con người rất đáng sợ, chúng có thể làm tổn hại đến thánh dự."

Hoàng đế nghe nói phải đưa Nguyệt Hồi vào Từ Ninh cung, lập tức không đành lòng: "Không còn cách nào khác sao?"

Lương Ngộ lắc đầu: "Tạm thời không có cách nào vẹn cả đôi bên." Hắn nói xong, cười: "Thần biết chủ tử không nỡ nhưng Từ Ninh cung khá gần Càn Thanh cung, Nguyệt Hồi cũng không phải bị nhốt trong Từ Ninh cung không thể ra, chủ tử muốn thì có thể triệu kiến muội ấy, thời gian cùng lắm chỉ bằng uống hết một chén trà, người sẽ lập tức xuất hiện trước mặt."

Tuy hắn đã nói vậy nhưng hoàng đế vẫn không hạ quyết tâm, do dự nói: "Để trẫm nghĩ lại." Rồi y mệt mỏi nhắm mắt, không nói chuyện nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!