Chương 53: (Vô Đề)

Người nghe nói vô tâm nhưng người nghe hữu ý. Lương Ngộ cũng thử nghĩ xem, nếu không có những người không liên quan sẽ thế nào, kết quả là vẫn thủ túc tình thâm, hắn sẽ giúp nàng gả cho một người giàu có, sau đó mỗi năm tới ngày giỗ của phụ mẫu, huynh muội hai người sẽ tế bái, sau khi hai người hai ngả, thời gian gặp mặt thậm chí còn không nhiều như bây giờ.

Có mất có được, đây là cuộc sống. Chỉ là nàng cho rằng mình nghĩ về Hoàng đế, người làm ca ca hắn sẽ không vui, tuy nói là đúng nhưng ngoài miệng hắn không thể thừa nhận.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn nói: "Huynh muội hai ta cách mười một năm mới tìm được nhau, huynh biết muội ỷ vào huynh, huynh cũng không biết nên thương muội thế nào mới tốt. Cho dù có gặp nhiều người, nhưng không có người nào có thể buộc chặt ai cả đời được. Muội đừng hiểu lầm ca ca không cho muội thích Hoàng thượng. Nhưng nhà đế vương khác với nhà bình thường, không thể hành động theo cảm tính, càng không dám phủ đầu chẳng ngó ngàng tới… Những lời huynh nói, muội hiểu chưa?"

Nguyệt Hồi ngây ngốc, gật đầu một cái: "Bây giờ ca ca thích giảng đạo lý quá."

Lương Ngộ lại bị lời của nàng chặn lại, không muốn nhiều lời nữa, thuận tay sắp xếp lại giá bút, lạnh nhạt nói: "Bây giờ đã khá muộn rồi, quay lại Nhạc Chí trai thôi."

Nguyệt Hồi nói: "Muội không định trở về, vừa rồi không phải đã từng nói rồi sao, giống như lần trước, huynh trực đêm, muội ở cùng huynh."

Lương Ngộ nhíu mày nói: "Lần trước khác lần này, muội không nên ở lại trực phòng của huynh."

Nàng vẫn rất cố chấp: "Khác nhau chỗ nào, rõ ràng muội thấy giống."

Nàng đúng là óc lừa, không nhớ những chuyện này, Lương Ngộ nói: "Lần trước muội giả trang thái giám, bây giờ muội là nữ quan ngự tiền, sao có thể giống nhau chứ."

Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca đang lừa mình dối người: "Mọi người ở Càn Thanh cung có ai là không biết thái giám lần trước là ta chứ?" Dù sao nàng đã quyết tâm, ra bên ngoài nhìn, đúng lúc Nguyệt Hoa môn từ từ khóa cửa lại, nàng ai da một tiếng: "Khóa cửa rồi, vậy phải làm sao bây giờ, muội muốn chạy cũng không kịp nữa rồi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong hẻm vang lên tiếng gõ mõ cầm canh của tiểu thái giám: "Các đại nhân, hạ thuế ruộng, cẩn thận đèn đuốc…" Toàn bộ cửa lớn cửa nhỏ trong Tử Cấm thành đồng loạt chuyển động, phát ra tiếng khóa cửa nặng nề. Càn Thanh môn cũng bị đóng lại, khóa vào, lúc này hoàng thành chính thức tiến vào đêm dài.

Cho nên hắn xua đuổi nàng một lúc, cuối cùng nàng vẫn được như ý, hắn nhìn nụ cười thắng lợi trên khuôn mặt nàng, quay đầu nói: "Để huynh phái người đưa muội về."

Hắn muốn đi ra ngoài, Nguyệt Hồi luống cuống tay chân kéo hắn lại, dậm chân nói: "Huynh còn đuổi muội đi, muội sẽ nằm xuống đây đấy!"

Nàng là người nói được làm được, một cô nương mười tám tuổi, nói chuyện hay hành động đều không suy nghĩ, vẫn may hắn nhanh tay nâng nàng dậy: "Muội lại hỗn!"

Lời đe dọa của hắn không có bất cứ tác dụng gì với nàng, nàng bĩu mỗi ngả người ra sau: "Huynh lại muốn đuổi muội?"

Lương Ngộ bị nàng làm loạn không có cách nào khác, nói: "Người lớn như vậy rồi, sao còn học bộ dạng của trẻ con! Được được, muốn ở lại thì ở lại, muội làm huynh quá đau đầu."

Nàng nhe răng vươn hai tay ra: "Để muội xoa bóp cho huynh nha? Huynh đau ở đâu?"

Lương Ngộ tránh né, nhìn nàng, thở dài: "Tính mặt dày mày dạn này của muội giống ai vậy chứ? Năm đó mẫu thân cũng không giống muội."

Nguyệt Hồi khuyên hắn nhìn xa trông rộng hơn chút: "Mẫu thân chưa từng sống ở bến tàu, nếu không chắc chắn sẽ giống ta."

Nàng chưa bao giờ cãi thua, ca ca cuối cùng nhượng bộ, không nói lý với nàng nữa. Nàng mỉm cười ngồi xuống ghế bành, quanh người tản ra không khí thắng lợi, nàng nghĩ kỹ lại, mỗi lần chưởng ấn đại nhân tàn nhẫn độc ác cãi nhau với nàng, hình như chưa bao giờ chiếm ưu thế, không phải bởi vì hắn không lợi hại mà là vì hắn quan tâm tới nàng. Người ca ca tốt như vậy, nàng còn thi thoảng có chút tà niệm với hắn, thật đúng là xấu xa mà.

Cho nên một mặt nàng tự trách, một mặt lại từ từ suy nghĩ vớ vẩn, dẫu sao vẻ ngoài của Lương Ngộ thật đẹp, bất kể nhìn thẳng nhìn ngang thế nào cũng không chê vào đâu được, quả thật là một đối tượng tốt để yêu đối với các cô nương mới lớn. Đáng tiếc hai người là người thân, nàng thường cảm thán như vậy, chủ yếu là vì họ nhận nhau mới được hơn một tháng, miệng nàng thì gọi ca ca nhưng suy nghĩ đôi khi lại quá phận. Thí dụ như hiện tại, sau khi nàng bình tĩnh lại nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, cảnh tượng trong mộng làm nàng mặt đỏ tim đập, nghĩ lại lần nữa khiến nàng vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Lương Ngộ âm thầm quan sát nàng, thấy nàng ngẩn người, khi thì cười ngây ngộ, lúc thì nhìn trộm hắn, không biết trúng tà gì.

"Muội lại có ý đồ xấu gì vậy?" Hắn cất sổ ghi chép vào trong tráp, khóa lại.

Nguyệt Hồi nói không có: "Chỉ là muội thấy được trực đêm với huynh rất vui thôi."

Lại được càn quấy trước mặt hắn, sao có thể không vui chứ! Lương Ngộ thở dài: "Đến canh ba phải vào xem bệnh tình Hoàng thượng thế nào, nếu không được có thể lâm triều, phải đến thượng triều phòng sớm cho kịp truyền lời."

Nguyệt Hồi nghĩ một lát rồi nói: "Không triệu người tới buồng sưởi phía đông giống như lần trước sao?"

Lương Ngộ lắc đầu: "Lần trước Hoàng thượng chưa tự mình chấp chính, bị ốm yếu đã không ổn rồi. Hiện tại đại cục đã định, rất khó miễn lên triều, không ai dám xen vào. Chúng ta có thể bất động thì bất động, người thường đi bên bờ sông sao có thể không ướt giày, chưa đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, không cần muội phải ra tay."

Nguyệt Hồi "à" một tiếng: "Dù sao muội cũng nghe huynh, huynh bảo muội ra tay thì muội ra tay, bảo muội chải đầu cho Hoàng thượng, muội lập tức chải đầu cho Hoàng thượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!