Chương 49: (Vô Đề)

Dương Ngu Lỗ từ ngoài cửa đi vào, bước nhanh tới trước giường, khom người nói: "Hồi đốc chủ, ở đường cái Tiền Môn giết chết sáu người, bắt sống được ba người của loạn đảng, hiện giờ đã áp về ngục để thẩm vấn thêm."

Lương Ngộ dựa vào gối, ngẫm nghĩ một lát, nói: "Đảng Hồng La có dã tâm muốn giết ta, mới chỉ có chín người thôi, chưa chắc không có ai ẩn núp quan sát. Cứ mạnh tay thẩm vấn cho ta, hỏi đến khi nào bọn họ nói ra sự thật mới thôi. Một chuyện quan trọng nữa là phải diệt trừ được tất cả những tên mai phục trong kinh thành, ít nhất phải đảm bảo rằng đại hôn của Hoàng đế không xảy ra sai sót. Còn về Lưỡng Quảng, giao cho Tổng đốc nha môn làm trong một thời hạn nhất định.

Nếu không làm được thì để chúng ta phái binh, nhất thiết phải loại bỏ được loạn đảng này mới có thể khiến chúng ta yên lòng."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dương Ngu Lỗ nói vâng: "Hai đương đầu đang đến Quảng Châu gặp Tổng đốc nha môn, không lo không diệt trừ được loạn đảng. Điều quan trọng nhất đối với lão tổ tông bây giờ là giữ gìn sức khỏe, lúc trước Hoàng thượng phái Liễu Thuận tới hỏi bệnh tình, tiểu nhân e sợ Liễu Thuận quấy rầy lão tổ tông nên đã đuổi hắn đi trước, chỉ nói là lão tổ tông không có gì trở ngại, bảo hắn bẩm báo cho Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng yên tâm."

Lương Ngộ ừ một tiếng, vỗ trán, mệt mỏi nhắm mắt: "Hoàng thượng mới tự mình chấp chính, tuy là đã ngồi vững trên ngai vàng, nhưng vẫn ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Bên ngoài nhóm phiên vương lòng dạ khó lường, giặc cỏ làm loạn biên cương, bên trong bạo dân loạn đảng xúi giục bá tánh… Gánh nặng trên vai chúng ta rất nặng, không thể nghỉ ngơi một khắc nào."

Dương Ngu Lỗ nghe xong, cẩn thận cười nói: "Lão tổ tông, người tài giỏi thường nhiều việc, xưa nay thánh nhân đều không phải ăn không ngồi rồi. Dù Hoàng thượng có chăm chỉ thế nào thì một cục sắt có thể mài được bao nhiêu cái đinh, nhất định phải có người tài giỏi như lão tổ tông phụ tá, không chỉ là sức mạnh của vạn tuế gia, mà còn có thể cân bằng trong ngoài triều đình.

Khi tân quân mới lên, sớm muộn gì cũng bị rung chuyển vài ngày, kiểu gì cũng phải cần lão tổ tông nhúng tay vào."

Lương Ngộ cau mày, cơn đau bụng đã dần dịu đi, chỉ hơi nhức một chút. Hắn ít khi bị đau ốm, lần đau này khiến hắn chật vật, trên khuôn mặt còn xanh xao, người cũng có chút uể oải.

"Chuyện loạn đảng phải được giải quyết ngay, đại hôn của chủ tử không thể trì hoãn. Trước khi Kinh Chập đưa phần còn lại của đại lễ tới, Khâm Thiên giám đã xem ngày mồng tám tháng tư, thời gian rất nhanh sẽ tới, các bộ đều phải chú ý cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót nào, nếu không ta lột da!"

Dương Ngu Lỗ rùng mình: "Xin lão tổ tông yên tâm."

"Còn nữa…" Hắn do dự nói: "Chuẩn bị mấy tốp người thân thủ tốt, hai ngày nữa sẽ lên đường."

Dương Ngu Lỗ đáp lời: "Đang đợi chỉ thị của lão tổ tông, đi đến Nam Uyển là đi đường thủy hay đi đường bộ? Nếu đi đường thủy thì sẽ rẽ từ kênh vào Kim Lăng, đỡ tốn thời gian hơn."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lương Ngộ nói: "Đi đường thủy, để người Nam Uyển vào cung càng sớm càng tốt, đến sớm hơn một bước mới có thể chuẩn bị trước."

Việc an bài này, trong lòng Dương Ngu Lỗ đã biết rõ. Nam Uyển vương càng hiểu chuyện này hơn các phiên vương khác, ra tay cũng rộng rãi, trên đời này có gì tốt nhất, đương nhiên là tiền vuông (*) tốt nhất, Chưởng ấn đả thông phân đoạn nơi đó trước, còn cần phải lo lắng cho tiền đồ của Vũ Văn thị cô nương sao.

(*) Tiền vuông: Đồng tiền ngày xưa có lỗ thủng hình vuông ở giữa.

Dương Ngu Lỗ nói: "Vậy tiểu nhân sẽ đi an bài ngay, chuẩn bị xong thuyền, ngày kia sẽ xuất phát từ Thông Châu."

Lương Ngộ gật gật đầu: "Phái Tổng Kỳ dẫn đội, để Phó Tây Châu đi theo làm việc vặt."

Dương Ngu Lỗ nói vâng, chắp tay hành lễ rồi mới lui ra ngoài.

Có quá nhiều chuyện phải giải quyết, kể cả có bị bệnh thì hắn vẫn không thể nghỉ ngơi. Hắn mệt mỏi thở hổn hển, nhưng vừa thở ra một nửa, hắn thấy Nguyệt Hồi đen mặt, vì thế nửa hơi còn lại bị chặn ở ngang họng.

"Ngài bảo Tiểu Tứ đi là để Tiểu Tứ có cơ hội lập công?" Nàng lạnh mặt nói: "Đa tạ Chưởng ấn."

Lương Ngộ sửng sốt, nàng gọi hắn là Chưởng ấn, hắn có chút lúng túng không biết phải làm sao.

"Ta hận không thể để mọi người khắp thiên hạ biết rằng ngài là ca ca ta, nhưng ngài lại không cho ta kêu…" Nàng chực khóc: "Ngài ghét bỏ ta, chê ta ngu ngốc, không xứng làm muội muội của ngài, ta biết."

Lương Ngộ đau dạ dày, đầu lại đau lên, hắn bất đắc dĩ chống ván giường nói: "Huynh không có ý đó, lúc trước muội mặt mày lấm lem đi đến bên cạnh huynh, huynh cũng không hề chê muội. Chẳng qua là… chẳng qua là… là vì muốn tốt cho muội mà thôi. Muội xem bên ngoài có bao nhiêu người muốn mạng của huynh, không để muội gọi là ca ca, chính là để muội an toàn."

Nhưng trong lòng hắn biết, hắn nói những lời kia không phải vì nguyên nhân này, chỉ là đơn thuần không muốn làm ca ca của nàng, đơn thuần muốn phủi sạch loại quan hệ máu mủ này.

Nguyệt Hồi nào biết, nàng chỉ cảm thấy ca ca không muốn nàng, mặc dù hắn đã giải thích nhưng nước mắt nàng vẫn rơi xuống.

"Đây là lần thứ hai ngài nói điều kỳ lạ rồi." Nàng ấm ức khóc thút thít: "Lần trước ngài đã từng hỏi ta, nếu như không có ca ca sẽ như thế nào, lúc ấy cũng đã khiến ta bị dọa sợ… Ngài rốt cuộc sao vậy? Có phải phát hiện tìm nhầm muội muội, ta không phải Lương Nguyệt Hồi?"

Hắn không trả lời được, cười khổ trong lòng không ngừng, không hề bởi vì nàng không phải Lương Nguyệt Hồi mà là bởi vì chính hắn, hắn không phải Lương Nhật Bùi.

Nguyệt Hồi khóc thương tâm, càng nghĩ càng khó chịu: "Ti Lễ giám các người làm ăn kiểu gì không biết? Đông Hán làm ăn kiểu gì không biết, có thể tìm lộn người! Ta không phải Lương Nguyệt Hồi, vậy ta là ai? Là một nha đầu quê mùa không rõ lai lịch?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!