Thật ra Nguyệt Hồi không hiểu lời nói thấm thía của hắn, giữa thân thích ruột thịt, sao phải có nhiều kiêng kỵ như vậy? Dù sao cũng đã trưởng thành rồi, phải hiểu được nam nữ khác nhau, nhưng Nguyệt Hồi cảm thấy, đừng nói là ca ca đã từng chịu những khó khăn trắc trở kia, cho dù không có thì giữa huynh muội cũng không nên đề phòng nhiều, bởi vì càng đề phòng thì càng không thuần túy.
Nhưng nàng không dám nói, mặc dù có đôi khi nàng giỏi làm ngược lại, thích tranh luận nguyên lý, nhưng chỉ cần ca ca nghiêm chỉnh lên tiếng, nàng chỉ có thể vâng dạ đáp lời. Nàng cũng bắt đầu tự xét lại, hình như mình quá thật quá trẻ con, giống như huynh ấy nói, sao muội muội có thể giống như nữ nhân bên ngoài được, cho dù hắn không mâu thuẫn với sự đụng chạm của nàng thì cũng không chứng tỏ hắn có thể tìm nữ nhân làm bạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi có hơi thất vọng, nàng tao mi đạp mắt* đứng dậy nói: "Muội nghe theo huynh, sau này không như vậy nữa. Nhưng huynh cũng phải cố gắng điều chỉnh bản thân, muội mong huynh có bạn mà. Chúng ta còn không giống những huynh muội khác, nếu như cha mẹ còn sống, muội cũng sẽ không luyến tiếc huynh như vậy."
*: Phương ngữ dân gian Bắc Kinh, miêu tả sự sụ mặt, gương mặt không cười, không nâng mí mắt hoặc có nâng cũng không nhìn thẳng vào người khác, liếc nghiêng. Là biểu cảm của phản ứng không thích.
Người thân nhất đều không còn nữa, chỉ còn một người này, phần tình cảm đó liền vô cùng trang nghiêm đáng quý. Lương Ngộ gật đầu: "Qua thêm một hồi nữa, chờ đến lúc vào xuân, việc trên tay huynh cũng không quá nhiều nữa, đến lúc đó sẽ suy nghĩ về chuyện này, cũng để muội yên tâm."
Nguyệt Hồi mím môi cười, lại xoay người đi xem hồ lô của nàng. Dế trong hồ lô thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu to, nàng liếc mắt nhìn xuyên qua cái lỗ trên nắp để nhìn vào bên trong, vừa hỏi Lương Ngộ: "Trước năm mới muội có thể vào cung không?"
Hắn cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, nếu như tương lai muốn để nàng trở thành người có năng lực thì phải tranh thủ trước khi những hậu phi kia vào cung, để nàng và tiểu Hoàng đế sinh ra tình cảm. Thứ tình cảm này, có đôi khi còn sắc bén hơn đao, cho dù tương lai Hoàng đế bị mấy loại hoa lung tung làm mê mắt nhưng cũng từng có một người như vậy, bù đắp vào ngày tháng tình cảm cằn cỗi của hắn ta, như vậy thì bất cứ lúc nào người này cũng sẽ tươi đẹp hơn người khác, cho dù đến già thì người duy nhất hắn ta nhớ đến nhất định cũng là nàng. Cho nên nói về đại cục, trước năm mới tất nhiên phải vào cung, bỏ qua thời cơ tốt này thì chiếu thư lập Hậu và ấn chỉ phong Phi vừa hạ, sự chú ý của Hoàng đế có lẽ sẽ phân tán lên người khác.
Lương Ngộ ngồi đó cân nhắc lợi và hại, rõ ràng là chuyện thuận lý thành chương nhưng lại khiến hắn không hạ quyết tâm nổi. Hắn giương mắt nhìn Nguyệt Hồi, không hiểu sao cảm thấy có chút không nỡ. Ngày tháng mà ở nhà có người chờ đợi dường như quá ngắn, hắn còn chưa nếm được hương vị của tình thân mà đã phải kết thúc nhanh như vậy.
Nhưng mà dường như Nguyệt Hồi rất chờ mong được tiến cung, nàng đã mua dế biết kêu, chờ đợi bồi dưỡng thú vui tao nhã của Hoàng đế, làm mình trở thành trùm côn trùng trong Tử Cấm thành, chí hướng cao xa như vậy, dường như hắn không nên bóp chết nàng. Hắn thở dài: "Nếu tạm thời không làm nương nương thì sắp xếp cũng không khó. Chỉ nói muội là họ hàng của huynh, huynh chưởng quản Ti Lễ giám, lại kiêm Đô đốc của Đông Tập Sự Xưởng, nói thế nào thì cũng hàm chính nhị phẩm, trong nhà đưa người tiến cung làm nữ quan, không khó. Xem ý tứ của muội thôi, nếu như muốn vào sớm thì mai là được rồi."
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, nàng để hồ lô xuống rồi nói: "Muội nghe theo huynh, vào lúc nào cũng được. Chỉ là mấy con dế này, huynh phải thay muội mang cho Hoàng thượng, để ngài ấy tự nuôi trước, giải sầu cũng tốt."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Ngộ nghe xong, trên mặt hiện lên một chút ý cười lơ lửng. Trước đó không phải nói là không muốn gả cho người ta, luôn ở bên cạnh ca ca sao, thật ra trong lòng không có khắc nào là không nghĩ tới tiểu Hoàng đế. Tuổi tác xấp xỉ nhau, giống như tìm được bạn chơi, có lẽ không phải là thật sự yêu nhưng tình cảm thì xuất phát từ đáy lòng. Hắn đứng dậy, mắt nhìn hồ lô kia một cái: "Vẫn là muội tự giao cho ngài ấy đi, ngày mai chuẩn bị sẵn sàng, huynh cho người tạo sổ, ngày kia muội tiến cung đi."
Hắn nói xong, lại dặn dò nghỉ ngơi sớm một chút rồi quay người đi ra cửa.
Nguyệt Hồi thì sao, trong lòng nàng bắt đầu sinh ra một chút hạt mầm nho nhỏ, vừa chạm vào liền có xu thế càng ngày càng lớn.
Hình như nàng thật sự có chút thích Hoàng đế, không vì cái gì khác, chỉ vì khuôn mặt tươi cười sạch sẽ của y. Nếu nói đến sự chân thành đơn giản của một người thì những từ ấy tuyệt đối không nên dùng trên người của Hoàng đế, đứa trẻ được sinh ra trong gia đình đế vương, đơn giản là sẽ chết, đạo lý này nàng hiểu. Cách để phòng ngừa thất vọng tốt nhất chính là đừng hy vọng xa vời, nàng nguyện ý thương lượng với y xem trượt băng thế nào, nuôi dế thế nào nhưng chỉ nhìn chuyện trước mắt, không nghĩ được cao xa.
Bởi vậy ngày hôm sau nàng liền thu dọn đồ đạc, nghiêm túc từng chút một. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì vào cung rồi cũng không mặc được y phục ở nhà, thế là trong bọc quần áo đựng đầy đồ lót và một đống tất vải thật dày, đến lúc đó lại ôm theo hai con dế là được.
Nàng ở trong tiểu viện của mình bận rộn, Lương Ngộ đứng trong khoa viện cách đó không xa, xuyên qua hoa văn cửa sổ trên tường viện nhìn qua.
Tào Điện Sinh theo hầu ở bên cạnh, hắn ta chắp tay nói: "Không nghĩ tới đại cô nương lại muốn tiến cung, ta vốn tưởng rằng nàng ấy thích ở nơi trời đất rộng lớn bên ngoài, không muốn đi vào cái lồng giam kia."
Lương Ngộ hờ hững nói: "Trẻ con nhỏ tuổi thì biết cái gì, hôm kia Hoàng thượng đến thăm muội ấy, trong một ngày mà đã kết giao tình, liền nguyện ý vì người ta mà không tiếc mạng sống."
Tào Điện Sinh nghiêng đầu suy nghĩ: "Hai người bọn họ có tuổi tác tương tự nhau, chỉ cần hai bên nói chuyện không gay go thì động một chút là dễ sinh ra hảo cảm. Hôm kia Hoàng thượng đến phủ, ta đang bận ứng phó với quan viên từ Quảng Đông tới, không lo được bên kia. Hoàng thượng tự mình đón người lại tự mình trả về, đây là ân điển bao lớn đây."
Lương Ngộ im lặng, hồi lâu mới cười một tiếng: "Nữ nhi lớn rồi không giữ được nữa."
Tào Điện Sinh giương mắt quan sát hắn: "Không phải Đốc chủ đã sớm có ý định để cô nương tiến cung rồi sao, thật ra thì tiến cung càng tốt hơn, có ngài ở gần chú ý, cô nương sẽ không phải chịu uất ức."
Còn không phải sao, sớm đã có suy nghĩ này, bây giờ nước đến chân rồi lại do dự, không giống với tác phong của hắn.
Lương Ngộ dời ánh mắt, quay người đi về phía tiền viện, hôm nay là ngày nghỉ hiếm có, vốn dĩ muốn đưa Nguyệt Hồi đi trong Kinh thành một vòng, mang nàng đi nếm thử đồ trước kia muốn ăn mà không kịp ăn, lại đi đến cửa hàng Lâm Lang chọn hai hộp đồ trang sức tốt nhất, đáng tiến là nàng bận chuẩn bị tiến cung, cũng không có ý định muốn ra ngoài. Mình thì sao, rất nhiều công vụ chưa xử lý mà để đó, mỏ vàng, hồ nuôi trân châu, có bên nào là không cần hắn quan tâm?
Nàng không muốn ra ngoài ngược lại đã tiết kiệm thời gian cho hắn, so với ở đây rảnh rỗi chờ đợi thì không bằng làm xong những chuyện triều đình luẩn quẩn kia, dù sao thì tiền quyền không tách biệt, chỉ là độc quyền vẫn không đủ, cũng phải để cho người bên dưới ăn được chút tiền lãi mới tốt.
Trong cung thì sao, chuyện Ti Lễ giám đang tạo sổ cho cung nhân không bao lâu liền được truyền đến chỗ Hoàng đế. Lúc Tất Vân bưng lấy đề bản đi vào buồng sưởi phía Đông, hắn ta cười nói: "Nô tài nghe ngóng rồi, sổ tên của Nguyệt Hồi cô nương đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi, đến mai liền có thể tiến cung."
Hoàng đế ngẩng đầu lên từ sau đống tấu chương chồng chất: "Nếu hôm nay đã làm xong rồi thì tại sao phải đợi đến mai?"
Tất Vân ờ một tiếng, lại không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, hắn ta suy nghĩ một chút nói: "Dù sao cũng ở trước mắt rồi, cũng không nóng lòng vì một ngày nửa ngày này. Vạn Tuế gia xem, nếu như muốn để cô nương tiến cung bây giờ, nô tài liền ra ngoài truyền ý chỉ cho Chưởng ấn. Nhấc chân một cái là đến hẻm Băng Trản rồi, nhiều nhất là một canh giờ, cô nương liền có thể vào diện thánh."
Hỏi trong lòng Hoàng đế một chút, y rất muốn để Nguyệt Hồi vào đây ngay bây giờ, nhưng làm Hoàng đế thì không thể tùy theo tính tình được, chuyện đang ở trước mắt, làm ra thì giống như không đợi được. Dù sao thì y cũng có chút cố kỵ Lương Ngộ, đại bạn mà giảng giải lý lẽ thì không phải là trò đùa, bởi vậy mà còn cần nhịn thêm một chút, chờ qua đêm nay, ngày mai Nguyệt Hồi liền vào rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!