Người trên xe bước xuống, gương mặt trẻ tuổi, dưới ánh mặt trời vừa tươi sáng lại sinh động.
Y còn đang cười: "Ta tới đường đột, làm ngươi sợ ư?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi vội nói không: "Chỉ là ta không ngờ ngài có thể tới tìm ta chơi."
Lúc Hoàng đế không mặc long bào mà mặc một thân trang phục bình thường thì y giống như thiếu gia đọc nhiều sách của nhà phú hộ, mặc dù không có sự huy hoàng phụ trợ khiến người ta không thể nhìn gần nhưng lại có cảm giác mềm mại dễ làm thân. Y không có tiền hô hậu ủng giống như lúc trong cung, bên người chỉ dẫn theo một tiểu thái giám tên Tất Vân, đến nơi mình muốn đến, bảo người gác cổng đi vào trong truyền lời, còn mình thì chờ ở bên ngoài cửa, không kiêu không nóng nảy, cũng không bày ra dáng vẻ của Vạn Tuế gia.
Chỉ cần điểm này thôi đã khiến cho Nguyệt Hồi nhìn với cặp mắt khác xưa. Hai ngày trước nàng còn sợ hãi rụt rè đây này, sợ xảy ra sự cố trước mặt Hoàng thượng, chọc cho ông lớn là y không vui. Không ngờ hôm qua nàng mới về, hôm nay y đã đuổi tới nhà. Nguyệt Hồi cũng không phải là đồ ngốc thật, nàng cũng có sự nhạy bén suy luận của tiểu cô nương trẻ tuổi.
Trên cành cây trống trơ như khô gầy suốt một mùa đông, trên đỉnh lại trổ ra hạt mầm to như hạt gạo, nàng âm thầm cảm thấy, nói không chừng mùa xuân của nàng sắp tới rồi.
Nàng lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa có nam nhân nào ân cần với nàng như thế đâu, vừa tặng trâm vừa đến tìm nàng chơi. Trước kia nàng kiếm ăn trên bến tàu, trước khi lên mười hai tuổi còn có thể lừa người khác, chờ lớn thêm một chút nữa thì hướng mình sang cách ăn mặc lôi thôi, trên mặt bôi trét đến mức không phân biệt được mắt mũi, về nhà rửa nước giống như tẩy bùn trên củ cải.
Cứ như vậy mà không ai chú ý đến nàng, ngoại trừ mấy người cũ nhìn nàng lớn lên thì khách khứa qua lại đều không xem nàng là cô nương mà đối đãi. Nếu không làm cô nương được thì không thể khiến nam nhân thích, bởi vậy nàng chưa từng lui tới với nam nhân trẻ tuổi, tuy có lui tới thì cũng là người ta la lối om sòm, nàng khúm núm nịnh nợ.
Nhưng mà người cao quý nhất dưới bầu trời này thật sự không giống với những tên chân lấm tay bùn kia. Lúc y nói chuyện thì từng tiếng lộ ra vẻ an ủi, có lẽ nguyên nhân bởi vì thân thể không khỏe mạnh nên giọng nói không như tiếng chuông lớn. Hơi thở của y hơi yếu, một khi yếu ớt liền có vẻ là người hiền hòa, không có sự sắc sảo. Nguyệt Hồi nhìn y, lần đầu tiên cảm thấy Hoàng đế cũng khiến người ta đau lòng.
Dưới thời tiết rét lạnh thế này mà y lại ra ngoài, nếu không thì lúc này có lẽ là đang ngồi trên giường trong buồng sưởi phía Nam, phơi nắng xem diễn khúc rồi!
Hoàng đế ấy mà, lúc sinh thời rất ít khi xuất cung, lần này cũng mới là lần thứ hai, lần trước còn là khoảng mười năm trước lúc cữu mẫu của y mừng thọ.
Thật ra thì ra ngoài cũng không khó, chỉ là thiếu lý do, thiếu nơi để đi. Buổi sáng hôm nay y nghe Nội các bàn bạc xong thì bỗng nhiên nảy ra suy nghĩ này, nhớ tới nàng đang ở ngoài cung, mình đi ra ngoài tìm nàng, ở trước mặt Lương Ngộ cũng nói rõ ràng được.
"Lần trước không phải chúng ta đã hẹn rồi à, ngươi muốn dẫn ta ra ngoài dạo chơi." Hoàng đế mang theo một chút ý cười nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhìn sắc trời nói: "Mặt trời mọc rồi, ra ngoài phơi nắng một chút, tránh vùi mình trong phòng mà mọc nấm." Y dừng lại một chút hỏi nàng: "Hôm nay ngươi có rảnh không? Ta tới đúng lúc chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y mở miệng là một tiếng ta, tràn đầy vẻ ấm áp của gia đình bình thường. Trên đời nào có người đùn đẩy nói mình không rảnh khi Hoàng đế tìm tới cửa, Nguyệt Hồi nói: "Tới đúng lúc lắm, ta đang rảnh không có việc gì đây, ngài vừa đến là ta được cứu rồi."
Nàng vội vàng đón hắn vào nhà, bảo Thu Lại dâng trà hầu hạ, mình thì gọi Lục Khởi bảo nàng ấy đưa tới một chiếc áo choàng dùng để ra ngoài.
Đây là lần đầu Hoàng đế đến phủ của Lương Ngộ, y nhìn xung quanh một chút rồi cười nói: "Ca ca ngươi cũng quá thận trọng rồi, nghe nói phủ đệ còn không lớn bằng của Uông Chẩn. Hà tất phải như vậy chữ, trong kinh còn nhiều tòa nhà lớn được giữ lại để khen thưởng, tùy ý chọn một căn cũng rộng rãi hơn nơi này."
Nguyệt Hồi vội vàng khoác thêm áo choàng, cài nút lại, thuận miệng đáp: "Nơi này còn chưa đủ lớn sao? Khi đó ta ở bên ngoài đều sống trong cái chòi nhỏ, vào tòa nhà này rồi thì thật sự vui đến mức cả đêm không ngủ. Thật ra trong nhà không có nhiều người, ở trong căn nhà thế này là đủ rồi, phía sau còn có hai căn nhà một tầng để trống đấy. Lại nói đây là nơi ca ca cho người ta xây lúc làm Chấp bút, huynh ấy thường đến xem một lần, trong lòng không giống nhau.
Ca ca ta là người lưu luyến những thứ cũ kỹ, thà rằng ở đây, tự mình nhìn nó được xây lên mới được xưng là "nhà"."
Hoàng đế chậm rãi gật đầu: "Cũng phải, có nhà cao cửa rộng nhiều phòng thì đêm ngủ cũng chỉ nằm trên một chiếc giường, câu nói này ta có thể lĩnh hội được nhất."
Nguyệt Hồi nghe được thì cười một tiếng: "Người đứng ở nơi cao như vậy, khi nhìn xuống dưới thì cái gì cũng chỉ đến như thế, ngài ngộ ra được rồi."
Nguyệt Hồi nói đến đó thì dừng, không cần phải cố ý dặn dò nàng, nàng biết phải cẩn thận giữ bí mật về thân phận hắn. Nếu y đã muốn giả thì mình phải phối hợp, Nguyệt Hồi không làm dáng vẻ nô tài kia, chung đụng một cách thoải mái thế này cũng chính là thứ Hoàng đế thích.
Cuối cùng nàng cũng đã chuẩn bị xong trang phục đi ra ngoài, vừa áo choàng vừa túi ấm, còn xách theo lò sưởi tay nhỏ tráng men nhiều màu lớn cỡ một quả hồng, đứng trước mặt y nói: "Nhìn ta xem, ta thế này đủ ấm áp rồi." Một mặt để lò sưởi tay vào trong tay y: "Cái này cho ngài ôm, mùa đông lạnh lẽo, khó khăn lắm mới ra ngoài được một chuyến, đừng để bị lạnh."
Lò sưởi tay có kiểu dáng của các cô nương, vô cùng tinh tế đẹp đẽ, phía trên có đường vân hình chim khách mạ vàng. Hoàng đế nâng trong tay, xúc cảm ấm áp kia dọc theo các mạch trong tay nối thẳng đến tim.
Hoàng đế giương mắt nhìn nàng, hôm nay nàng mặc một chiếc áo khoác có hoa văn màu ráng chiều, phía dưới là một chiếc váy mã diện màu xanh trắng đuôi bạc, vấn một búi tóc lỏng, ngay từ lúc nàng đi ra ngoài nghênh đón y đã khiến cho trong lòng y kinh diễm. Đây mới là cách ăn mặc mà nữ tử nên có, trong cung mặc quan phục thái giám đã uất ức cho dung mạo xinh đẹp thế này đến nhường nào.
Hoàng đế mím môi cười, trong nụ cười không có điệu bộ của chính khách cay nghiệt mà có một sự ngây ngô, y nói: "Hôm nay ngươi rất đẹp, hóa ra ngươi mặc y phục cô nương là thế này."
Mặc dù da mặt của Nguyệt Hồi không mỏng nhưng được khen đẹp cũng thất có chút thẹn thùng, nàng ngượng nghịu nói: "Cô nương xinh đẹp thì nhiều, chờ sau này trong cung có người vào rồi thì ngài sẽ không thấy ta đẹp nữa."
Có lẽ thế, Hoàng đế thầm nghĩ. Một đời đế vương sẽ được đủ loại nữ nhân bổ sung tràn đầy, nhưng có nhiều thì không đáng quý, tương lai quay đầu nhớ lại, có thể nhớ được cũng chỉ lác đác mấy người. Bất kể như thế nào thì hôm nay vì nàng mà xuất cung, ít nhất cũng không giống với người khác. Áo choàng gấm màu trắng của nàng, lò sưởi tay tráng men của nàng đều sẽ trở thành hồi ức tươi sáng nhất của tuổi mười bảy.
Cho nên đọc sách nhiều rồi thì suy nghĩ cũng nhiều. Lúc Hoàng đế có nhiều nỗi buồn trong lòng thì Nguyệt Hồi chỉ muốn ở bên ngoài đi xem náo nhiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!