Dịch giả: Luna Wong
Ba, Sở Thanh Thanh
Hôm nay khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ có mơ hồ tiếng mưa rơi truyền đến, trong phòng cũng có hàn ý đầu thu.
Dưới hành lang có giọng nói líu ríu của tiểu nha đầu, chủ tử còn chưa thức dậy, các nàng giống ồn ào như thế, trong lòng ta càng phiền táo, muốn gọi người đánh đuổi hết đám nha đầu ồn ào này, nhưng nhìn quanh phòng ngủ vắng ngắt, lại không người có thể dùng.
Trong lòng càng cảm thấy vô lực, mình gả vào Giang gia tới nay, càng ngày càng nhiều lần cảm thấy bất lực.
Ta nhớ tới người kể truyện trong quán trà kia vào mấy ngày trước, trong hí của hắn, ta là thứ nữ không được sủng ái, nhảy trở thành thiếu phu nhân của Giang phủ, phong cảnh hiển hách, độc chiếm ưu ái của thượng thiên.
Trước khi gả, ta cũng cho là trời cao sủng ta đó. Tuy rằng gặp tai nạn xe cộ, nhưng may mắn xuyên qua; tuy rằng thân là thứ nữ, nhưng ở trên đường đào hôn xảo ngộ Giang Thời Ứng bị thương hôn mê; tuy rằng dòng dõi cách xa, Giang Thời Ứng với lại cự tuyệt vô số danh môn khuê tú, cô đơn chung tình với ta.
Nên, cho dù trong nhà của nguyên thân không ai thật tình cao hứng thay ta, cho dù bà mẫu tiểu cô đều không thích ta, ta vẫn đang chỉa vào hàng vạn hàng nghìn ánh mắt ghen tỵ ngưỡng mộ, phong phong quang quang gả vào Giang gia.
Cô bé lọ lem bài trừ hàng vạn khó khăn gả cho vương tử, kế tiếp bọn họ sẽ vui sướng sống chung với nhau, ân ái suốt đời, nhi nữ song toàn, bình an hạnh phúc.
Đáng tiếc, đây là đồng thoại.
Thành hôn chưa được nửa năm, ta gặp được Tô Khanh Từ.
Ta mơ hồ biết một ít chuyện giữa Tô Khanh Từ và Giang Thời Ứng, hai người bọn họ thanh mai trúc mã, môn đương hộ đối, nghe nói gia trưởng hai bên từ lâu đạt thành nhận thức chung, chỉ đợi Tô Khanh Từ cập kê, Giang gia sẽ tới cửa cầu hôn.
Nàng là nhi tức hoàn mỹ trong lòng bà bà , là danh môn thục nữ tài mạo song toàn trong miệng tiểu cô, là nữ chủ nhân tương lai trong lòng tất cả hạ nhân Giang phủ.
Nếu như không có ta, đây hết thảy đều sẽ trở thành hiện thực.
Ta đứng ở sau bóng cây, bằng ánh mắt xoi mói quan sát vị tình địch này, cuối cùng không thể không thừa nhận, khuôn mặt của nàng đẹp khiếp người, lời nói lịch sự tao nhã, khí chất cao hoa, là một vị tiểu thư khuê các hoàn mỹ. Trong lòng ta mơ hồ sinh ra một cổ ưu việt, nàng hơn phân nửa là một khuê tú tầm thường con rối mỹ lệ nhưng vô vị, ai muốn thú thê tử cứng đờ như vậy chứ mà ta lại khác với những khuê tú cổ đại này, ta càng thông minh, càng thú vị, cho nên Giang Thời Ứng sẽ thích ta, dẹp nghị luận của mọi người lui hôn với Tô Khanh Từ.
Ở trong loại ưu việt này, ta bắt đầu len lén chú ý Tô khanh từ. Nàng đính hôn rồi, đối phương chỉ là một đích tử không biết tên của nhị đẳng hầu phủ, cách biệt một trời với Giang Thời Ứng lĩnh binh lúc còn trẻ. Sau hôn, rất ít gặp phải nàng ở trong yến hội, tựa hồ bà bà của nàng có chút khó chơi, mỗi ngày lập quy củ cho nàng. Sau này, nghe nói trượng phu của nàng từ bên ngoài lĩnh quay một vị ca cơ về, có chút được sủng ái, nàng nén giận phẫn diễn thê tử hiền lương.
Tin tức tương tự cuồn cuộn không ngừng, ta nộ kỳ không tranh với nàng, vì danh tiếng hiền lương mà không để ý hạnh phúc của mình, nhưng đáy lòng lại mơ hồ có tia sung sướng.
So sánh với vị đã từng là thiên chi kiêu nữ này, tựa hồ tình cảnh của ta cũng không tính hỏng bét. Bà bà càng ngày càng lãnh đạm với ta, tiểu cô châm chọc khiêu khích không ngừng, hạ nhân nội viện dần dần không phục quản giáo. Ta tự nhận có thể nói là hiền lành với hạ nhân, cũng không đánh chửi, bọn họ lại bắt đầu trộm gian dùng mánh lới, bằng mặt không bằng lòng.
Ta nói cho thị nữ của ta biết người người bình đẳng, các nàng vốn nên khăng khăng một mực với ta, trở thành thuộc hạ đắc lực nhất trung thành nhất của ta ở Giang gia, mà ta lại nhìn thấy các nàng mưu toan bò lên giường của Giang Thời Ứng lúc hắn say rượu.
Làm ta sợ hãi nhất chính là, Giang Thời Ứng thay đổi rồi. Đó là một loại lãnh đạm không nhìn ra từ vẻ bên ngoài, lại lan tràn từ đáy lòng ra ngoài. Hắn tựa hồ cũng đã nhận ra, mỗi lần nói chuyện với ta đều cường chống lên tinh thần, hắn nỗ lực không để ta nhận thấy được hắn đang chán chường, nhưng là mỗi khi thấy hắn nói lời quan tâm ta giống như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ vậy, tay chân ta đều lạnh cả người, một loại sợ hãi phô thiên cái địa vững vàng vồ lấy ta, nếu như Giang Thời Ứng không hề yêu ta, sẽ phát sinh cái gì?
Ta không dám tưởng tượng.
Cô bé lọ lem và vương tử sau khi kết hôn, bọn họ đã trải qua cái gì nhỉ? Cô bé lọ lem có thể kinh doanh tốt hôn nhân của nàng luôn có mới mẻ như lúc ban đầu hay không, vương tử có thể vĩnh viễn yêu nàng hay không? Nhưng đồng thoại kia không có đề cập kết cục sau khi đã mỹ mãn, câu chuyện có phát triển như mong muốn hay không?
Ta cảm thấy thống khổ, áp lực, Giang phủ tinh xảo hoa mỹ, giống một cái lồng thật to, để ta thở dốc đều trắc trở. Ta dần dần đáng ghét yến hội không dứt ở Trường An, những quý phu nhân tiên nghiên xinh đẹp kia, biểu hiện ra thân như tỷ muội với ta, nhưng mà ánh mắt, động tác của các nàng, đều đang tiết lộ ra một cổ khinh thị, phảng phất đang nói, xem, đây là vị thứ nữ gả vào nhà giàu có kia, nghe nói đến hạ nhân đều quản không tốt đó.
Mỗi khi ta cảm thụ được loại ác ý, áp lực này thì muốn xoay người rời đi, cuối cùng ta sẽ nhớ tới Tô khanh từ, nàng xuất thân cao quý, tài mạo song toàn, nhưng thì tính sao chứ, nàng ở nhà chồng cũng không được đãi kiến như thế, phu quân của nàng không thương nàng, thậm chí không muốn tôn trọng nàng, nghe nói trong ba năm nàng sinh hạ hai nữ nhi, bất đắc dĩ chủ động nạp thiếp cho trượng phu, nghe nói hai ngày trước càng nâng một vị nha hoàn thành thiếp thị. Mặc dù Giang Thời Ứng lãnh đạm với ta, nhưng chẳng bao giờ đề cập qua chuyện nạp thiếp. Vị nữ tử nào gả người xong không bị bà mẫu áp chế chứ, ta tốt xấu còn có trượng phu yêu thương, so với đại đa số nữ tử, thực sự hạnh phúc rồi.
Chỉ có một chút xíu an ủi này, giống ánh sáng từ từ của tinh hỏa trong đêm đông, chống đỡ gia sự rườm rà ta phải đối mặt, mấy năm bà bà mặt lạnh như một ngày, bảy năm bao nhiêu áp lực, và quan hệ phu thê bằng mặt không bằng lòng.
Tiếng mưa rơi dưới hành lang liên miên thành chuỗi, thu hàn xuyên thấu qua chăn, nhè nhẹ chui vào khe hở. Ta nhắm hai mắt lại, tựa hồ trở lại đêm sơ ngộ đó, ảnh ngược của sao đầy trời trong mắt hắn, hắn nói: "Tại hạ Giang Thời Ứng, xin hỏi cô nương xưng hô thế nào?"
Bookwaves. com. vn
Bốn, Tô Khanh Từ
Nửa đời trước của ta, trong mắt người khác, có thể nói là gặp may mắn. Đầu thai ở nhất lưu thế gia Vinh quốc công phủ Trường An, chiếm đích lại chiếm trưởng, vừa sinh ra đã đứng ở độ cao rất nhiều người cả đời đều không đạt được. Thân phận cao quý, phụ mẫu sủng ái, dung mạo điệt lệ, tựa hồ thượng thiên tập trung hết tất cả vào trên người một mình ta. Mọi người cực kỳ hâm mộ ta đầu thai tốt, lại luôn luôn không nhìn nỗ lực của ta.
Tỷ như ta năm tuổi bắt đầu học cầm kỳ thư họa, phong sương mưa tuyết không một ngày giải đãi; tỷ như mẫu thân của ta tuy là nữ nhi của công chúa, lại tính cách cường thế không được phụ thân yêu thích, thiếp thị trong nhà đếm đều đếm không hết; tỷ như Vinh quốc công phủ quyền thế hiển hách, nhưng đấu đá bên trong gia tộc dị thường tàn khốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!