Chương 8: (Vô Đề)

Ta hỏi hắn: "Trình Gia, ta rất vui, chàng có vui không?"

Hắn mỉm cười gật đầu, ghé vào tai ta, nói: "A Ly, nàng xem, trăng trên Thiên Sơn thật tròn."

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, trên những ngọn núi tuyết trùng điệp phía xa, trăng sáng treo cao tựa như đĩa bạch ngọc, cũng giống như minh châu.

Ta đột nhiên nhớ đến một câu chuyện mà thương nhân Trung Nguyên kể, Chu Mục Vương cưỡi xe ngựa tám con đến Thiên Sơn, tặng rất nhiều gấm vóc lụa là cho Tây Vương Mẫu.

Tây Vương Mẫu đem kỳ trân dị bảo của Thiên Sơn đáp lễ hắn, uống rượu hát rằng: "Chúc quân trường thọ, nguyện quân tái lai." (Chúc người sống lâu, mong người lại đến)

Ta mới không cần tình duyên ngắn ngủi của bọn họ, kỳ trân dị bảo tốt nhất trên Thiên Sơn, phải xứng với người tốt nhất.

Ta nhìn vào mắt Trình Gia, nghiêm túc nói với hắn: "Ta tặng chàng trăng sáng trên Thiên Sơn, Trình Gia, chúc chàng trường thọ, nguyện chúng ta mãi mãi bên nhau."

Chúng ta ở bộ lạc người Khương vài ngày, sau đó ông nội về thành Vu Ni, nói muốn phơi dược liệu của ông ấy._Còn ta thì mang theo Trình Gia, trở về lều vải gần Thiên Sơn._Ngựa của ta vẫn nuôi ở đó, tên là Tuyết Trảo.

Trình Gia cũng có một con ngựa, là chúng ta chọn lúc ở Thiện Thiện._Ta đặt tên cho con ngựa đó là Sương Hoa, nó giống như Tuyết Trảo, toàn thân trắng như tuyết, là ngựa tốt Đại Uyển.

Ban ngày chúng ta cưỡi ngựa, đến Thiên Trì chăn thả. Thỉnh thoảng tiện thể giúp ông nội đào dược liệu.

Tuyết trên Thiên Sơn nuôi dưỡng vạn vật, hoa tuyết liên thánh khiết như băng như ngọc.

Buổi ta chúng ta nằm ngoài lều vải, ngắm trăng trên trời, xung quanh yên tĩnh, chỉ có hai chúng ta. Ta vẫn còn nhớ mấy ngày thành thân, chúng ta ở bộ lạc người Khương.

Buổi tối, ta và hắn mặc y phục ngủ trong lều, lặng lẽ nắm tay nhau. Không ai nói gì, rất lâu sau, ta tưởng hắn ngủ rồi, nhịn không được cào vào lòng bàn tay hắn.

Trình Gia nghiêng mắt nhìn ta, đôi mắt đen láy. Ta hỏi: "Chàng có buồn ngủ không?"

Hắn lắc đầu. Ta liền dịch người, rúc vào lòng hắn. Hắn thuận thế ôm lấy ta, cằm đặt trên đỉnh đầu ta, khẽ cười nói: "Ngủ đi."

Ta không cam lòng, ghé sát tai hắn hỏi: "Cứ như vậy mà ngủ sao? Không làm gì cả?"

Ánh lửa ngoài lều vẫn còn le lói, chiếu vào trong lều, ta mong đợi nhìn hắn, hắn đỏ mặt, dùng tay giữ đầu ta, ngoan ngoãn ấn ta vào lòng, giọng nói khàn khàn: "Không được, bóng sẽ in lên lều, bị người ta nhìn thấy."

Ta chẳng hề để tâm ôm chặt hắn: "Không sao đâu, mọi người đều như vậy, ta còn nhìn thấy nữa."

"Không được."

Hắn lặp lại bên tai ta một lần nữa, vỗ nhẹ vào m.ô.n. g ta: "Phi lễ, sau này không được nhìn nữa."

"..."

Đầu ta vùi trong lòng hắn, ngửi thấy mùi hương trên người hắn, thật sự có chút động lòng: "Nhưng ta muốn sinh rồng con."

"Hửm?"

"Trẻ, trẻ con, ta muốn sinh em bé."

Tim Trình Gia đập rất nhanh, bịch bịch, trong lòng cũng rất ấm, nóng bỏng cực kỳ.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn tha thiết, hô hấp hắn cứng lại, tai hắn đỏ bừng, tay chậm rãi luồn vào trong y phục ta, đặt lên eo ta, rồi lại vùi đầu vào cổ ta, bật cười nói: "Đừng sốt ruột, chờ thêm chút nữa."

Hắn thật sự rất bình tĩnh. Ta từng nghĩ hắn bị bệnh.

Bởi vì lúc ở bộ lạc người Khương, mẹ Kỳ Mạc lặng lẽ hỏi ta: "Sao ban đêm các con không có chút động tĩnh nào vậy? Hắn có phải không được khỏe không? Như vậy không được đâu."

Ta còn đang buồn rầu không biết làm sao nói chuyện này với ông nội, để ông ấy nghĩ cách giúp Trình Gia chữa trị.

Kết quả khi trở về lều vải dưới Thiên Sơn, chỉ còn hai chúng ta, bản tính của hắn mới lộ ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!