Chương 20: Gặp lại Tô Lực

Nằm ở trên giường, Sở Niệm có nghe thấy tiếng đóng cửa truyền đến từ dưới lầu, cô ngơ ngác nằm trên giường, hai mắt đờ ra nhìn chằm chằm trần nhà.

Thật ra, đêm hôm đó cô cũng thấy mình hơi quá đáng. Tuy ngoài miệng thì Thương Sùng đang nhạo báng mình, nhưng cuối cùng anh vẫn giúp đỡ cô. Mấy ngày nay, cô liên tục trốn tránh anh, chỉ vì cảm thấy bây giờ hai người chạm mặt thì sẽ hơi lúng túng.

"Sở Niệm, từ khi nào mày lại biến thành kẻ nhát gan, dám làm mà không dám chịu rồi." Sở Niệm cong khóe môi cười khổ, trong đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn đầy tự giễu.

Lại ngẩn người một lát, di động của cô vang lên. Duỗi cánh tay với lấy di động, nghe nói: "Xin chào, ai đó?"

"Cô Sở, tôi là Tô Lực." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam sạch sẽ, hữu lực.

Sở Niệm ngồi dậy, nói: "Cảnh sát Tô, có phải vụ án của Bạch Oánh có tiến triển gì không?"

"Trong điện thoại không tiện nói, như vậy đi, năm giờ chiều cô có rảnh không?"

"Có."—l,,,, ll3333,,,q,q4444....d,,,,0,,,, nnnn.....

"Được rồi, năm giờ chiều tôi ở "Thu Diệp" chờ cô."

"Được, vậy lát gặp."

Cuộc đối thoại kết thúc ngắn gọn, Sở Niệm liền cúp điện thoại. Cúi đầu im lặng một hồi, nhìn bản thân lôi tha lôi thôi trong gương, liền đứng dậy đến phòng tắm.........

Quán cà phê Thu Diệp, Tô Lực đến sớm tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Lúc này anh ta không mặc cảnh phục, chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần tây thoải mái. Da thịt màu lúa mạch trông rất khỏe mạnh.

Trên mặt không còn vẻ nghiêm túc trước sau như một, mặt mày bình tĩnh ôn hòa. Khóe môi đẹp thỉnh thoảng hơi nhếch lên khi xem tạp chí trong tay, đủ để khiến nữ sinh đi trên đường thét chói tai.

Nâng cổ tay nhìn đồng hồ, Tô Lực đặt tạp chí trong tay xuống, ánh mắt dừng ở cửa vào quán cà phê. Cho đến khi thấy rõ bóng dáng vội vội vàng vàng kia, trong mắt mới ánh lên ý cười bất đắc dĩ.

Thấy cô nhìn đông nhìn tây tìm kiếm mình, Tô Lực đứng dậy, vẫy tay với Sở Niệm.

Sở Niệm bước nhanh đến, ngồi đối diện anh ta, hỏi: "Cảnh sát Tô, đợi lâu chưa?"

"Cũng vừa tới thôi, hôm nay tôi không mặc cảnh phục, cô có thể gọi tôi là Tô Lực." Tô Lực gọi phục vụ đến, gọi cà phê giúp Sở Niệm.

"Vậy anh cũng gọi tôi là Sở Niệm đi." Sở Niệm cười hì hì nói. 

"Cảnh sát Tô..... Không đúng, Tô Lực, buổi chiều không phải anh nói là vụ án của Bạch Oánh có tiến triển sao?"

Tô Lực gật gật đầu, nhận lấy cà phê trong tay phục vụ, đặt ở trước mặt Sở Niệm.

"Mấy ngày nay tôi đều bận rộn, cho nên không có liên lạc với cô. --;;;q,,q, do,,, nnnn===

-Kẻ tình nghi sát hại Bạch Oánh, hiện tại đã có thể xác định. Chỉ là, giờ gặp phải vài vấn đề."

Sở Niệm nhíu mày khó hiểu, hỏi: "Vấn đề gì? Không phải đã xác định được kẻ tình nghi rồi sao?"

"Cô còn nhớ mấy hôm trước cô gọi điện thoại cho tôi, tôi đã nói ở hiện trường vụ án chúng tôi tìm được một chiếc nút áo không?"

"Nhớ rõ."

"Ngoại trừ phát hiện ra dấu vân tay cực nhỏ của Bạch Oánh trên chiếc nút áo đó, chúng tôi cũng tra ra được nó do một nhà thiết kế âu phục của Pháp làm ra. Vị đó có một thói quen, sau khi làm một bộ âu phục theo yêu cầu sẽ không làm thêm bộ thứ hai. Nói cách khác..."

"Nói cách khác cảnh sát các anh có thể thông qua ông ta tra được chủ nhân của chiếc nút đó?" Sở Niệm dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt phức tạp của Tô Lực.

"Chẳng lẽ anh nói xảy ra vấn đề ở đó sao?"

Tô Lực không nói, chỉ dựa vào lưng ghế sofa. Qua một lúc lâu sau, chuyển mắt nhìn ra trời chiều bên ngoài cửa sổ.

"Chắc là cô cũng có thể đoán được người mà mua nổi tây trang như vậy, hẳn là kẻ không phú thì quý. Chính là phóng mắt nhìn khắp Mộ Thành, sau lưng kẻ có quyền có thế nào mà chẳng có một đống bí mật khiến người ta ghê tởm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!