Không được!
Tần Liên lập tức phản đối, thanh âm cũng cao hẳn lên.
"Mối hôn sự này vốn là do ông cụ tự định ra, không một ai có tư cách cản trở!"
"Anh, anh đừng quên lời nói của ông cụ trước lúc ra đi, ông nói tương lai của Tần gia hoàn toàn trông cậy vào vị Thiên y này. Nếu như có hắn thì ít nhất Tần gia có thể…"
Đủ rồi!
Sắc mặt của Tần Thiên Hải tối sầm lại, ông ta khẽ quát:
"Nay không còn như trước nữa, nếu như ông cụ còn sống và thấy được Tần gia hiện tại hưng thịnh như bây giờ thì anh tin rằng ông cụ cũng sẽ thay đổi quyết định mà thôi."
"Hiện tại anh là gia chủ của nhà này cho nên chuyện này cứ quyết định như thế đi!"
Tần Liên muốn nói thêm gì đó nhưng Tần Thiên Hải lại không có ý muốn nghe, ông ta đứng dậy rời đi.
Mẹ con Triệu Nhã Chi và Tề Tuyết thấy vậy thì nhìn nhau cười.
Cuối cùng cũng loại bỏ được rắc rối này.
Hừ!
Tần Liên tức giận hừ một tiếng, cô ta trợn mắt nhìn hai mẹ con nhà kia một cái rồi rời đi đầy tức giận.
Tại một quán cơm ở Đại học Giang Lăng.
Cô, cô tìm con ạ.
Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài bồng bềnh bước đến với nụ cười tươi tắn, toàn thân cô gái bước đi giống như phát sáng thu hút biết bao ánh mắt rực lửa của người khác giới.
"Mọi người mau nhìn đi! Là Tần Nhược Đồng đấy!"
"Trời ơi, cô ấy đúng là hoa khôi Tần. Mau mau, khó có cơ hội được nhìn người thật ở khoảng cách gần như vậy, mau chụp ảnh đi!"
"Hầy…Thằng nhóc này đúng là đáng khinh, cậu muốn chụp ảnh để làm gì? Không phải định đến nửa đêm lén lút…"
Xì!
"Có thể nhìn thấu nhưng chớ nên nói ra mới đúng là anh em."
...
Tần Nhược Đồng không hề để ý tới những lời nghị luận xung quanh, cô ta đi thẳng tới chỗ Tần Liên rồi ngồi xuống.
"Tới rồi sao? Cháu mau ngồi xuống đi, cô đã gọi cà phê mà cháu thích uống nhất rồi đây."
"Vâng, cháu cảm ơn cô."
Tuy vai vế chênh lệch nhưng hai người cũng chỉ kém nhau mười mấy tuổi cho nên ngày thường họ thân nhau như chị em.
Sau khi tán gẫu vài câu, Tần Liên bắt đầu đi vào chủ đề chính và trực tiếp giải thích mục đích cô ta đến đây.
Mặc dù Tần Thiên Hải phản đối nhưng cô ta hy vọng Tần Nhược Đồng cũng có ý muốn chủ động thực hiện hôn ước này, gả cho Lương Siêu.
Chỉ trong phút chốc, đôi mắt hạnh của Tần Nhược Đồng mở to với vẻ không thể tin nổi.
"Cô, cô có biết mình đang nói gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!