Chương 38: Tôi Cũng Thật Khổ Quá Mà!

Xin dừng bước!

Ngụy Văn Uyên vội vã chạy chậm xuống đài ngăn cản Lương Siêu :

"Bức chữ này thật là do cậu viết?"

Ừm, vâng.

"Chẳng hay không biết giáo viên của cậu là ai? Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ bậc thầy nào trong thế giới thư pháp có thể đào tạo ra một cao đồ như cậu đây."

Lương Siêu khiêm tốn mỉm cười, đang định nói thì Lương Nghiên vội vàng cướp lời:

"Không ai dạy anh trai tôi cả, nhưng anh trai tôi thích thư pháp từ nhỏ, và anh ấy thường xuyên luyện tập nó, và sau đó anh ấy đã trở nên lợi hại như vậy khi viết."

Cái gì?

Cứ viết đi viết lại là thành giỏi thế này sao?

Ngụy Văn Uyên thực sự sửng sốt.

Thư pháp của mình phải luyện tập thấm nhuần nhiều năm nhưng cũng không dám nói mình có trình độ như vậy, nhưng đối với cậu trai này thì ngược lại, chỉ tùy tiện viết có mấy năm thôi đã giỏi vầy rồi?

Làm sao có thể?

Cô bé nói thật sao?

Ngụy Văn Uyên nhìn chằm chàm Lương Siêu, nghi hoặc hỏi.

Vẻ mặt Lương Siêu thản nhiên gật đầu: Ừ, là thật đó.

Chậc chậc!

Ngụy Văn Uyên hít sâu một hơi, ông ấy tin rằng người có kỹ năng thư pháp bậc này nhất định sẽ không nói dối, lúc này mọi người lập tức giơ ngón tay cái lên và bắt đầu ngưỡng mộ, thậm chí còn gọi Lương Siêu là Tiểu Hữu

"Thực sự là không phục không được, tiểu hữu thật là kỳ tài! Kỳ tài hiếm có!"

"Chẳng hay có thể không lưu một phương thức liên lạc không? Sau này chúng ta nghiên cứu thư pháp?"

Được.

Lương Siêu rất thoải mái mà trao đổi phương thức liên lạc với Ngụy Văn Uyên, sau khi Ngụy Văn Uyên đi rồi, Liều Băng Loan nhìn thấy Lương Siêu lại muốn rời đi thì lập tức tiến lại ngăn hắn.

"Dừng lại, anh vẫn chưa đi được."

Lương Siêu nhướng mày, sốt ruột nhìn cô:

"Cái gì? Cô vẫn muốn tìm vài người so tài thư pháp với tôi sao?"

"Không phải tôi nói cô chứ, cô tốt xấu gì cũng là một sinh viên đại học, ngay cả khi cô không thể đọc được chữ của tôi, thì ít nhất cô cũng phải có khả năng phân biệt giữa tốt và xấu, phải không?"

"À thì đương nhiên nếu một người sinh ra không có tính thẩm mỹ, vậy thì coi tôi vừa nãy không nói gì đi."

Anh!

"Anh nói tôi không có thẩm mỹ sao?"

Liễu Băng Loan chỉ vào mũi mình, cảm thấy phổi sắp nổ tung! Đánh giá này nhất định là sỉ nhục cực lớn đối với một người con gái!

"Tên họ Lương kia, phương diện văn coi như anh qua, nhưng vẫn còn cửa ải cuối cùng là võ!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!