Nghe thấy tên của người này, những người khác không nói gì, nhưng hai nhà Tần, Tề lại im lặng.
Thằng nhãi này tới đây làm gì?
Cảm thấy tiền trước đó ít quá, lại đến làm tiền một mớ, hay là thật sự gan to bằng trời muốn đến gây chuyện sinh sự?
Hai mẹ con Triệu Nhã Chi, Tề Tuyết đều giật mình.
"Mẹ, trước đó không phải mẹ nói tên này sớm đã bị Kim Hùng Ca giết chết rồi sao? Nhưng tại sao hắn!"
Tề Tuyết nhỏ giọng hỏi, Triệu Nhã Chi cũng cau mày không rõ lắm, lại suy nghĩ một hồi thì nhìn Kim Hùng trên tay quấn lấy băng vải cách đó không xa.
"Không biết, nhưng mẹ nghĩ có lẽ anh Kim Hùng gặp chút phiền phức, không rảnh đi xử lý tên nhà quê không chút tiếng tăm kia, hừ, tính ra hời cho hắn!"
Rất nhanh, Lương Siêu đã lửng thửng bước vào sảnh.
Hừ!
Tần Thiên Hải nhìn hắn rồi hừ lạnh một tiếng, nói:
"Trong danh sách khách mời buổi tiệc thọ của tôi không có người như cậu, cũng không chuẩn bị chỗ ngồi cho cậu, cho nên cậu đến từ đâu thì về đó đi."
Không sao. Lương Siêu cười nhẹ lắc đầu và nói:
"Lần này tôi đến đây không có ý ngồi xuống, đứng là được rồi, Tần gia chủ không cần cố ý quan tâm đến tôi."
"Ông cứ lo liệu buổi tiệc thọ năm mươi trước đi, xong xuôi rồi lại nói về chuyện của tôi, cũng coi như để lại chút thể diện cho ông."
Nghe thôi, sắc mặt Tần Thiên Hải càng khó coi.
Người của hai nhà Tần, Tề đều nhìn ra, lần này thằng nhãi này đến đây là muốn gây chuyện đập phá!
Họ Lương! Tần Nhược Đồng kêu lên một tiếng, chỉ vào hắn và nói:
"Hôm nay là ngày mừng của cha tôi, không đến lượt anh đến đây ăn vạ!"
"Hiện tại cút nhanh còn kịp, đừng tự rước tai họa vào người!"
Mắng xong một trận, khóe miệng của hai cha con Hàn Húc, Hàn Đại Vi bên cạnh cô ta giật giật một cái, vừa kinh ngạc, vừa nhìn cô ta một cách quái lạ, Khương Văn Hiên vừa tiến đến cũng nhíu chặt mày lại.
Nhưng Tần Nhược Đồng lại không nhận thấy vẻ mặt của những người này đã thay đổi.
A! Lương Siêu cười nhạo một tiếng, nói:
"Tôi còn chưa nói gì, làm gì mà Tần gia các người đã ra lệnh đuổi khách, sau đó lại buông lời ác độc."
"Xem ra Tần gia các người vẫn ngang ngược, bá đạo như trước kia."
Đừng nói nhảm! Tần Nhược Đồng lại căm ghét mà quát lên, đột nhiên nghĩ đến trước đó Hàn Húc từng bị thua trên tay thằng nhãi này, cô ta lập tức quay đầu nhìn về phía anh ta.
"Hàn Húc, cho anh cơ hội để biểu hiện, không cần biết dùng cách nào cũng phải đuổi tên họ Lương này đi cho tôi!"
"Cho dù cha anh đã bị miễn chức, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, chắc anh vẫn có thể làm một người biến mất đúng không? Nếu anh làm được, tôi có thể suy xét ăn một bữa cơm nữa với anh."
Ăn cái đầu của cô!
Hàn Húc lập tức khó thở mắng to một tiếng, mắng cho Tần Nhược Đồng ngơ người ra.
Hiện tại anh ta đã nhìn ra, thù hận giữa Lương Siêu và Tần gia không phải nhỏ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!