Chương 40: Một Đám Ngu Xuẩn - P2

Cho dù đã hơn một giờ sáng nhưng vì vừa trải qua một ngày hãi hùng khiếp vía nên vẫn có người chưa đi ngủ, giống Bạch Cẩm Hi.

Du Xuyên và giáo sư Tôn nằm quay lưng vào tường, toàn thân bất động, xem ra đã ngủ say. Lý Minh Nguyệt nằm ở một nơi không xa, thở đều đều. Trương Mộ Hàm và bạn gái ôm nhau trong chăn, thì thầm to nhỏ. Kha Phàm nằm ở phía trên Du Xuyên, mở mắt nhìn trần nhà. Phương Tự cũng như anh ta, không biết đang nghĩ gì.

Ngoài cửa, ông chủ nhà cùng hai người con trai nói chuyện.

"Sáng ngày mai hãy đi vào trong làng kiếm ít nấm."

"Con biết rồi."

"Thằng Ba đi bắt cá vẫn chưa về sao?"

"Chưa. Chắc nó chạy vào thành phố chơi rồi."

"Số ngô hôm qua đem ra phơi, chúng mày đã cất đi chưa?"

"Con cất rồi, không bị dính mưa đâu."

Tất cả vẫn rất yên bình, Cẩm Hi ngửi thấy một mùi hỗn hợp của ngô, bùn đất và nước mưa, cho thấy đây là một đêm bình thường như không thể bình thường hơn ở vùng núi hoang vu này.

Cô ngồi bất động một lúc, khịt mũi mới phát hiện đã tắc nghẹt tự bao giờ. Cô giơ tay sờ trán, hình như hơi nóng. Chắc là do mặc quần áo ướt quá lâu nên cô cũng có hiện tượng bị cảm.

Cẩm Hi định thần, vừa chuẩn bị nằm xuống liền nghe thấy tiếng động.

Kha Phàm kéo chăn đứng dậy. Tất cả những người còn thức đều nhìn anh ta.

"Tôi đi vệ sinh một lát." Anh ta giải thích.

Phương Tự đột nhiên đứng lên, "Tôi cũng muốn đi."

Cẩm Hi ngồi thẳng người, dõi mắt ra bên ngoài. Lúc này, ông chủ nhà đã đi ra cửa sau, vào gian nhà nhỏ đi ngủ. Nhà vệ sinh ở một góc sân, đằng sau là ngọn núi tối đen, trông hơi rờn rợn.

"Hai người đi không an toàn." Cô cảnh báo.

Kha Phàm cười cười, "Nhà vệ sinh ở ngay trong sân, có gì không an toàn chứ?"

"Khoan đã." Trương Mộ Hàm cũng đứng lên, "May quá, tôi nhịn từ nãy đến giờ. Chúng ta cùng đi đi."

Bạch Cẩm Hi lại quay mặt về phía nhà vệ sinh cách đó mười mấy mét, cô gật đầu, "Các anh nhớ đi nhanh về nhanh."

Lúc ba người rời khỏi phòng, Trương Mộ Hàm sờ tay lên công tắc trên tường, "Có cần tắt đèn không?"

Đối với người đồng đội "heo" này, Cẩm Hi cũng chẳng còn kiên nhẫn, cô lạnh lùng đáp, "Cả đêm không được tắt!"

Trương Mộ Hàm lại rụt tay về.

Ai ngờ, họ đi một lúc lâu cũng không thấy quay lại. Cẩm Hi ngủ lơ mơ một lúc, đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Cô xem đồng hồ đã hơn hai mươi phút trôi qua mà chỗ nằm của ba người vẫn trống không. Cô hoảng hốt đến mức hết cả buồn ngủ, lập tức cầm đèn pin. Vừa định đi ra sân tìm bọn họ, Cẩm Hi liền nghe thấy tiếng động, ba người đàn ông lần lượt đi vào.

Cẩm Hi thở phảo nhẹ nhõm. Thấy cô vẫn chưa ngủ, ba người dường như hơi ngạc nhiên, đưa mắt nhìn nhau.

"Cô mau ngủ đi." Kha Phàm lên tiếng. Phương Tự chẳng nói chẳng rằng, đi tới chỗ của mình. Trương Mộ Hàm liếc cô một cái rồi cũng đi về chỗ nằm.

Cẩm Hi âm thầm quan sát vẻ mặt của bọn họ, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khó diễn tả thành lời. Lại quay sang Du Xuyên ở góc tường, anh ta vẫn bất động, tựa hồ đã ngủ say.

Cẩm Hi từ từ nằm xuống, cô giấu đèn pin và con dao găm trong chăn, ngay bên tay mình. Hàn Trầm vẫn đang thở đều đều, gương mặt dường như không còn đỏ như trước. Cô sờ tay và cổ anh, phát hiện làn da nơi đó mát lạnh.

Do chăn quá mỏng hay sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!