Chương 39: Chu Diệp không phải nhi tử ruột thịt của Chu đại nhân

Cố Cửu Tư trở về phòng lấy nước lạnh giội lên mặt.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hắn cũng tỉnh táo hơn.

Từ ngày thành hôn tới nay, đây là lần đầu tiên có người nhắc đến quan hệ giữa hắn và Liễu Ngọc Như – không phải mối quan hệ trên danh nghĩa, mà là mối quan hệ phu thê chân thật.

Tương lai nàng sẽ cùng hắn sinh con đẻ cái, sống cả đời bên hắn.

Lúc trước hắn chưa từng suy nghĩ những vấn đề này, vì hắn luôn vững tin có một ngày hắn và Liễu Ngọc Như sẽ đường ai nấy đi. Chờ đến khi hắn cho Liễu Ngọc Như vị trí cáo mệnh phu nhân, Liễu Ngọc Như được thỏa mọi ước nguyện, thì hôn sự của bọn họ cũng đi đến hồi kết. Ngay từ đầu, hắn và nàng đã thỏa thuận như vậy.

Song hắn biết rõ, ý nghĩa sâu xa đằng sau giao ước này là thật ra hai người đều không mong đợi gì ở tương lai. Hắn không muốn sống cả đời với Liễu Ngọc Như và hắn cũng biết nếu Liễu Ngọc Như sống cả đời với hắn thì nàng sẽ chẳng được hạnh phúc.

Từ lúc bắt đầu, hắn chỉ muốn vạch ra một con đường hạnh phúc cho người này đi. Hắn hiểu rất rõ Liễu Ngọc Như gả cho hắn, có ý định sống cả đời với hắn, chả phải vì yêu thích mà vì từ tận xương tủy, nàng cảm thấy gả cho ai thì theo người đó suốt đời. Giống như nàng đã nói: lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Dẫu đối phương không phải hắn – Cố Cửu Tư – chỉ cần đã gả thì nàng sẽ không nghĩ tới chuyện bỏ đi.

Nhưng hôn nhân như thế có thể làm Liễu Ngọc Như hạnh phúc sao?

Không thể.

Từ đáy lòng, hắn hy vọng đời này Liễu Ngọc Như có thể gả cho người nàng thật lòng thích và có được những thứ chính nàng mong muốn.

Nên ngay từ đầu hắn khuyên bảo nàng không chỉ vì bản thân, còn vì nàng nữa.

Nhưng tình huống hiện tại đã thay đổi. Bây giờ hắn cảm thấy sống cả đời với Liễu Ngọc Như không đến nỗi bất khả thi.

Chí ít với hắn mà nói, hắn chả tưởng tượng ra một thế giới mất đi Liễu Ngọc Như sẽ thế nào.

Nếu sống cùng nhau cả đời, hắn nhất định phải suy tính về tương lai và con cái.

Hắn hít sâu một hơi để đầu óc đừng tiếp tục nghĩ đến chuyện này. Hiện giờ phụ thân hắn mới mất, đây không phải thời điểm thích hợp. Suy cho cùng, hắn còn rất nhiều thời gian để cân nhắc vấn đề này với Liễu Ngọc Như.

Vì vậy hắn đứng trước chậu nước, chờ bản thân hoàn toàn bình tĩnh rồi lau mặt. Xong xuôi, hắn xoay người đi vào gian trong.

Liễu Ngọc Như ngồi trên giường gấp quần áo cho hắn, nàng vừa gấp vừa nói, "Chúng ta giờ đã khỏe hơn nhiều, ta muốn nói với Chu công tử mau chóng lên đường tới Vọng Đô. Không biết nương của ta và bà bà thế nào rồi."

"Ừm." Cố Cửu Tư đồng ý, hắn cụp mắt xuống, "Để ta nói với Chu huynh ngày mai khởi hành."

Ban đêm, Cố Cửu Tư bàn chuyện này với Chu Diệp. Chu Diệp cũng thông cảm, hắn gật gù, "Ta còn chút chuyện phải làm ở thành Lộc, ta sẽ phái thị vệ của ta che chở các ngươi đi trước."

"Đa tạ Chu huynh."

Thu xếp ổn thỏa xong, đến ngày thứ hai, Chu Diệp phái người đưa Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như đến Vọng Đô.

Chuyến này đi mất hai ngày, song hai ngày này so với hành trình hai tháng trước thì tốt hơn rất nhiều.

Có người bảo vệ, có xe ngựa để ngồi, có ăn, có uống. Tâm tình hai người vì thế mà cũng vô cùng thoải mái.

Liễu Ngọc Như tò mò về U Châu nên dù ngồi trong xe ngựa vẫn nhìn ra ngoài miết. Cố Cửu Tư mượn sách của Chu Diệp, trên đường đi hắn đọc hết quyển này đến quyển khác.

Chu Diệp đã sớm cho người gửi thư đến Cố gia; ngày Cố Cửu Tư và Liễu Ngọc Như tới được thành, Giang Nhu lẫn Tô Uyển cùng đứng chờ ở cổng. Liễu Ngọc Như ngồi trong xe ngựa, nàng cuốn màn xe để thăm dò bên ngoài.

U Châu khác với Dương Châu. Khí hậu Dương Châu ấm áp, khắp nơi là liễu rủ bên dòng suối nhỏ, hệt như món đồ thủ công tinh xảo. U Châu thì cởi mở thẳng thắn, thân cây thẳng tắp hướng lên trời, lá cây là loại lá nhỏ lại thưa thớt, hoàn toàn không sum suê một màu xanh lá như Dương Châu.

Nam nhi U Châu hào sảng, thích nói chuyện lớn tiếng. Dọc đường, Liễu Ngọc Như thấy thanh niên vừa cưỡi ngựa vừa vui vẻ cười nói đi ngang qua xe ngựa của bọn họ; khác hẳn cảnh tượng hoang vu ngàn dặm ở Thương Châu.

Hai người đến trước cổng thành, Giang Nhu cùng Tô Uyển đang chờ ở đó. Liễu Ngọc Như từ xa đã nhìn thấy họ, nàng kích động nói, "Là nương của ta và bà bà!"

Cố Cửu Tư ngước mặt khỏi quyển sách rồi dùng sách nâng màn xe lên. Thấy Giang Nhu và Tô Uyển đứng đằng xa, hắn cười cười, "Mắt ngươi tinh thật."

Xe ngựa dừng lại, Liễu Ngọc Như phấn khích xuống xe. Nàng vui sướng tới trước mặt Tô Uyển, lớn tiếng gọi, "Nương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!