Chương 30: Lang quân chân thành đối đãi ta, giờ đây ta quyết liều chết vì hắn

Trong lúc hai người dạo bước ngoài thành thì Vương gia gà bay chó sủa. Vương Thiện Tuyền cầm tờ giấy, nghĩ ngợi rồi hỏi lại, "Ngươi chắc chắn Cố gia muốn bỏ trốn?"

"Vâng." Nam nhân đến bẩm báo cung kính đáp, "Mật thám chúng ta cài vào Cố phủ nói hôm qua bọn họ đã bắt đầu thu xếp hành lý, hẳn đã chuẩn bị từ lâu."

Vương Thiện Tuyền cân nhắc trong giây lát rồi nói, "Điểm binh, chuẩn bị ngựa, chúng ta lập tức đi Cố phủ. Toàn bộ người Cố phủ còn ở đây chứ?"

"Hôm nay các mật thám đã bị đưa ra ngoài nên tạm thời không nắm rõ. Nhưng đã trễ thế này, ngày mai bọn họ còn phải xuất phát nên chắc đều đang ở trong phủ."

"Đi Cố phủ ngay."

"Đại nhân," phụ tá hơi do dự, "chúng ta tùy tiện tới như vậy lỡ đâu…"

"Không sao." Vương Thiện Tuyền phất tay, "Giang Hà ở trên triều lo thân mình còn chả xong, bệ hạ đang chờ cơ hội tung mẻ lưới bắt hắn và Lương Vương. Bệ hạ không biết sự lợi hại của Lương Vương mới động tới Giang Hà, bức Lương Vương mưu phản. Đợi đến ngày Lương Vương làm phản thì trên đời này còn thiên tử sao? Ai cũng danh không chính ngôn không thuận, chúng ta sẽ có thiên hạ của riêng mình."

"Ngài nói rất đúng." Phụ tá suy tư bảo, "Lúc đó muốn tăng số lượng binh lính thì phải có tiền. Nếu trực tiếp đòi tiền phú thương sợ là họ sẽ không đáp ứng, nên cần dùng chút thủ đoạn tanh tưởi. Cố gia giàu có, lại mấy lần nhục nhã đại nhân, bắt đầu từ bọn họ cũng đúng."

"Theo ý của bệ hạ thì Giang Hà nguy tới nơi rồi." Vương Thiện Tuyền suy tính, "Tin Giang Hà ngã ngựa chắc không bao lâu nữa sẽ truyền đến, chúng ta phải nắm chắc Cố gia đã. Hôm nay nếu không ra tay, để bọn họ tới được U Châu thì bạc vào U Châu rồi sẽ không quay về."

Nghĩ vậy Vương Thiện Tuyền liền hạ quyết tâm, ông ta ra lệnh, "Chả phải nó luôn ghen ghét Cố Cửu Tư sao? Để Vinh nhi đi làm chuyện này."

Vương Vinh tuân lệnh, lập tức điểm binh tới Cố gia.

Lúc này Cố Lãng Hoa và Giang Nhu đang chuẩn bị ngủ thì Giang Nhu thở dài, "Lòng ta cứ thấy bất an, sợ ngày mai không đi được."

"Đừng lo," Cố Lãng Hoa khuyên nhủ, "chúng ta hành sự rất kín kẽ. Dù là chuẩn bị giấy thông hành hay thuyền bè đều chia người đi làm, ngoại trừ người trong nhà thì không ai hay biết. Ta thu xếp đi bằng đường thủy lẫn đường bộ để phòng hờ một đường gặp bất trắc thì còn đường khác mà đi. Giấy thông hành của chúng ta dùng được cho cả đường thủy và đường bộ, bà đừng lo."

"Ông nói đúng…"

Giang Nhu chưa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng binh mã. Hai người liếc nhìn nhau, Cố Lãng Hoa biết có chuyện bèn lập tức nói, "Bà mang giấy tờ quan trọng theo rồi mau chóng dẫn Liễu phu nhân ra ngoài bằng địa đạo. Một canh giờ sau mà chưa thấy ta đuổi kịp thì phải cho thuyền chạy ngay."

"Còn ông thì sao?" Giang Nhu nôn nóng bắt lấy Cố Lãng Hoa.

Cố Lãng Hoa vỗ vỗ tay Giang Nhu, ôn hòa bảo, "Bà yên tâm, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách. Bà đi thuyền thẳng đến Hoài Nam, chờ ta ở trạm dừng thứ ba là sông Hoài, ta sẽ nghĩ cách."

Giang Nhu vội vàng gật đầu. Bà biết giờ phút này không thể lãng phí thời gian nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Cố Lãng Hoa ra cổng lớn đã thấy Vương Vinh dẫn quan binh tranh chấp với gia đinh. Cố Lãng Hoa đứng ở cổng, đôi tay chắp lại để trong tay áo, ông cười sang sảng, "Vương công tử, thật là rồng đến nhà tôm."

"Cố Lãng Hoa," Vương Vinh đi phía trước binh lính, cười lạnh lùng, "Cố gia ngươi có biết tội chưa?!"

"Vương công tử cứ đùa," Cố Lãng Hoa nghi hoặc hỏi, "Cố gia ta trước giờ an phận thủ thường, nào dám gây tội?"

"Lương Vương muốn mưu phản nên câu kết với Giang Hà, ngươi có dám nói Cố gia không tham dự không?"

"Vương công tử," Cố Lãng Hoa nghe vậy thì hờ hững nói, "ngươi có chứng cứ cho những lời này không?"

"Nhân chứng, vật chứng ở trong phủ của ngươi, lục soát là thấy!" Vương Vinh hét lớn.

Cố Lãng Hoa lại cười, "Vương công tử nói chuyện thú vị thật. Tức nghĩa hiện tại trong tay ngươi không có chứng cứ, chờ lục soát phủ của ta xong mới có? Đã chả có bằng chứng thì ngươi sao có thể nói Cố gia có tội; nếu Cố gia vô tội thì chẳng phải bị cướp đoạt giữa thanh thiên bạch nhật?"

"Làm càn!" Vương Vinh giận dữ rống, "Ta đang tuân lệnh điều tra, Cố Lãng Hoa, ngươi không dám tránh đường có phải vì chột dạ?!"

"Ta chột dạ?" Cố Lãng Hoa bật cười, "Kẻ chột dạ sợ là ngươi! Là cha ngươi! Hôm nay Giang Thượng thư vừa mới xảy ra chuyện thì Vương gia đã chả nhịn nổi mà đòi điều tra Cố phủ, lòng dạ Tư Mã Chiêu cả người qua đường còn biết[1]! Chẳng qua Vương gia thèm nhỏ dãi ngân lượng của Cố phủ nên mới tìm cớ đến cướp bóc! Sơn phỉ mà còn dám lấy danh nghĩa triều đình. Ta hỏi ngươi, ngươi bảo Giang Thượng thư mưu phản có chứng cứ vô cùng xác thực ư?!

Chỉ sợ hắn vừa mới vào tù thì các ngươi đã sốt ruột chạy tới rồi?!"

Giang Hà dĩ nhiên chưa bị khép tội; nếu đã tới nước có tội danh đầy đủ thì không thể có chuyện Cố gia chả hay biết gì.

Hơn nữa Lương Vương không vội vàng mưu phản như vậy. Dĩ nhiên vào thời điểm này hoàng đế đã muốn xuống tay với Lương Vương nên dứt khoát gán tội cho Lương Vương rồi bí mật tống giam Giang Hà. Hết thảy đều được làm trong âm thầm chứ chưa thông báo với bên ngoài. Cố gia là thương gia nên không nắm rõ, còn Vương gia có lẽ đã sớm được hoàng đế lệnh cho làm chút chuyện nên mới nhanh tay nhanh chân như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!