Chương 28: Nếu ngươi cứ tử tế với ta như vậy, ta sẽ không phải sầu lo nữa

Cố Cửu Tư và Chu Diệp nốc rượu xong kích động tới mức kết nghĩa huynh đệ. Gió thổi khiến Liễu Ngọc Như hồi tỉnh, nàng nhìn họ mà thấy hơi buồn cười.

Khi đêm khuya, hai nam nhân uống mệt rồi, hạ nhân đỡ ba người trở về phòng riêng. Liễu Ngọc Như nằm trên giường cạnh Cố Cửu Tư, hắn say túy lúy, vừa cười tủm tỉm vừa nhìn nàng.

Liễu Ngọc Như giơ tay nhéo mũi hắn, nhịn không được quở trách, "Họa lớn còn ở trước mắt mà ngươi vẫn ngày ngày hí hửng được à?"

"Đời người á," Cố Cửu Tư nhắm hai mắt, sung sướng nói, "có thể cao hứng một ngày cũng là chuyện tốt. Chả ai biết chuyện tương lai, sầu cũng vô dụng, chi bằng cứ sống thật vui vẻ."

Liễu Ngọc Như nghe vậy chỉ liếc hắn một cái, nàng lẳng lặng cười.

Cố Cửu Tư có thể vô tư vô lo nhưng nàng thì không. Hoàn cảnh sinh trưởng của từng người khác nhau nên từ lời nói đến thực hành còn phải dựa vào tính tình mỗi người.

Liễu Ngọc Như ngả xuống giường, nhắm mắt nói, "Ngủ đi."

Hai người ngủ thẳng đến bình minh, Liễu Ngọc Như thức dậy đúng giờ như mọi ngày. Say rượu khiến nàng hơi đau đầu nhưng vẫn cố gắng đi gặp Giang Nhu và Cố Lãng Hoa. Khi nàng quay về, Cố Cửu Tư đã dậy. Chu Diệp là người dậy đầu tiên, hiện giờ đến từ biệt Cố Cửu Tư.

Tình nghĩa giữa nam nhân với nhau luôn luôn chỉ cần một chén rượu. Chu Diệp nói, "Cửu Tư, ta phải về U Châu đây. Bao giờ ngươi tới U Châu, nếu có chuyện cần thì cứ tìm ta."

"Được." Cố Cửu Tư cười, "Nhà chúng ta đang muốn dời sản nghiệp đến U Châu, lúc đó huynh đừng chê ta phiền phức là được."

"Nhà ngươi muốn mở cửa hàng tại U Châu?" Chu Diệp nghi hoặc hỏi.

Cố Cửu Tư thở dài, "Thương nhân không đấu với quan lại; chúng ta với Vương gia đã ầm ĩ như vậy thì ở lại Dương Châu cũng khó. Thế nên chúng ta tính toán tìm chỗ mới, gặp được nơi thích hợp sẽ dọn đến đó tránh tai họa."

"Vậy ngươi tới U Châu là đúng rồi." Chu Diệp cười ha ha. "Phụ thân ta cùng Phạm thúc thúc đều là quan tốt, công bằng lại hiểu lý lẽ, sẽ không chèn ép các ngươi."

Nói rồi Chu Diệp sai người mang giấy bút đến, hắn đưa cho Cố Cửu Tư một tờ giấy có ghi địa chỉ phủ của hắn ở mặt trên. Hắn thoáng do dự nhưng rốt cuộc vẫn nói, "Cửu Tư, hiện giờ thiên hạ bất ổn, có một số việc ta không tiện nói ra nhưng ngươi nhớ chiếu cố người nhà thật tốt. Hễ xảy ra chuyện thì hãy lập tức rời Dương Châu đến tìm ta. Nếu ngươi không đi được thì cứ sai bảo gia đinh.

Chúng ta tuy chưa quen biết bao lâu nhưng trong lòng ta đã coi ngươi như huynh đệ, chuyện ta có thể làm dĩ nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."

Cố Cửu Tư nghe liền biết Chu Diệp nghiêm túc chứ không phải đang đùa giỡn. Hắn cũng thu lại vẻ cợt nhả thường ngày mà trịnh trọng nói, "Chu huynh yên tâm, ta không phải người thích khoe sức khoe tài. Nói thật, những lời huynh nói ta đều hiểu rõ. Nếu có ngày ta cùng đường mạt lộ, hy vọng Chu huynh có thể cho ta con đường sống."

Chu Diệp thở dài, "Chúng ta giúp đỡ nhau là chuyện tất nhiên."

Hai người nói lời từ biệt, Cố Cửu Tư đích thân tiễn Chu Diệp ra cửa.

Khi hắn quay đầu lại đã thấy Liễu Ngọc Như đứng ở cửa, vẻ mặt tựa hồ vương chút sầu lo.

Cố Cửu Tư cười cười. Hắn đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như rồi giơ tay ép phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày của nàng, "Đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Cố Cửu Tư nói vậy nhưng Liễu Ngọc Như vẫn không yên lòng.

Khoảng thời gian kế tiếp, Liễu Ngọc Như phụ giúp Cố Lãng Hoa và Giang Nhu bán gia sản ở Dương Châu.

Họ không dám làm lộ liễu bởi vì sản nghiệp Cố gia quá lớn, nếu bán hết một lượt sẽ khiến trời đất Dương Châu nghiêng ngã, sợ sẽ gây nên khủng hoảng.

Vậy nên chỉ có thể gắng sức tìm người bên ngoài rồi lặng lẽ bán cho họ. Sau đó Liễu Ngọc Như sẽ âm thầm tới thành trấn khác đem ngân phiếu đổi thành hoàng kim mang về.

Ngoại trừ hoàng kim, gạo thóc cũng rất quan trọng nên kế tiếp Cố Lãng Hoa liền đi buôn gạo. Ông bí mật đem hết gạo thóc cùng hoàng kim, đồ cổ, tranh chữ lên thuyền lớn mình đã mua.

Đa số đồ vật đều dùng thuyền vận chuyển nhưng để đảm bảo an toàn họ vẫn chia làm hai hướng, đồng thời thuê bảo tiêu áp giải hàng hóa trên đường bộ. Nhóm tài sản đầu tiên được chia thành năm đường do quản gia Cố Văn dẫn đầu, mang theo những người có năng lực kinh doanh các mặt hàng gốc của Cố gia đi U Châu trước.

Những chuyện này được xử lý nhanh cũng mất hơn một tháng. Liễu Ngọc Như ngày ngày ra ngoài bôn ba trợ giúp Giang Nhu và Cố Lãng Hoa.

Nàng đã hoàn toàn quen thuộc với sản nghiệp Cố gia, cũng nhớ kỹ tất cả sổ sách, quản sự, lẫn hình thức kinh doanh của Cố gia.

Cố Cửu Tư mỗi ngày đều đi học. Hiện tại học Tứ Thư Ngũ Kinh đã trễ nên chỉ đành tìm đại nho tới trực tiếp giảng bài cho hắn. Giang Nhu nghĩ bất luận tương lai ra sao, cho dù thế gian hỗn loạn nhưng nếu Cố Cửu Tư có thể làm mưu sĩ thì cũng rất tốt.

Hai người đều có con đường riêng phải đi. Cứ đến tối nằm trên giường, mỗi người một cái chăn, họ sẽ dành thời gian để thảo luận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!