Chương 19: Vương Vinh

Cố Cửu Tư ngất xỉu, toàn phủ loạn cào cào.

Giang Nhu cùng Cố Lãng Hoa tranh thủ thời gian chạy tới, nhìn Cố Cửu Tư gầy đi trông thấy chỉ trong vài ngày liền đau lòng không chịu nổi.

Giang Nhu tìm Liễu Ngọc Như, thận trọng khuyên nhủ, "Ngọc Như à, mọi chuyện đều không thể nóng vội. Đứa nhỏ này của ta từ bé đến giờ chẳng biết khổ là gì, con ngay lập tức bắt nó vất vả thế này sợ sẽ xảy ra chuyện mất."

Liễu Ngọc Như thở dài. Nàng biết Cố Cửu Tư chưa từng nếm trải gian khổ nhưng không ngờ hắn yếu đuối như vậy. Nhìn qua thấy hắn sức lực dồi dào thế mà nói xỉu là xỉu, quả thật hiếm gặp. Nàng cúi đầu, "Bà bà nói đúng, Ngọc Như biết sai rồi."

Liễu Ngọc Như đã nhượng bộ, Giang Nhu cũng không tiện nói nhiều. Nhưng quan sát vẻ mặt của Liễu Ngọc Như, bà biết nàng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Bà nhìn Cố Cửu Tư nằm trên giường mà lòng đau khôn xiết, bà từ tốn nói, "Ngọc Như, thật ra trên đời này có rất nhiều con đường để đi, không nhất thiết là phải đọc sách. Cửu Tư không phù hợp với con đường đó, con cũng đừng ép nó."

"Vậy hắn phù hợp với cái gì?" Nghe bà nói vậy, Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn Giang Nhu.

Giang Nhu bị hỏi đến nghẹn họng.

Liễu Ngọc Như lặp lại, "Bà bà cảm thấy lang quân phù hợp với con đường nào?"

Giang Nhu trầm mặc, Liễu Ngọc Như thử dò hỏi, "Võ nghệ lang quân cao cường, hay là để hắn nhập ngũ?"

"Không được, không được," Giang Nhu lập tức phản bác, "nhà chúng ta chỉ có mình Cửu Tư, chiến trường hiểm ác, lỡ có gì bất trắc…"

"Bà bà," Liễu Ngọc Như thở dài, "người ở trong lòng con là một nữ nhân vô cùng thông minh. Tại sao cứ chuyện liên quan đến lang quân thì người lại nhìn không thấu?"

"Không theo võ thì chỉ có thể theo văn; dù làm buôn bán hay làm quan, có ngành nào không cần đọc sách? Đã đọc sách, đương nhiên phải chọn con đường tốt nhất để đi. Bây giờ ở thành Dương Châu, hộ phú thương nào chẳng có con cháu trong gia tộc đi làm quan? Lang quân không có huynh đệ ruột thịt, mai sau nếu hắn không tham gia thi cử thì phải dựa vào đường huynh đường đệ đi thi.

Những thân thích này đều ở Đông Đô, hai người ở Dương Châu xa xôi lại cũng đã lớn tuổi, đến ngày lang quân chèo chống Cố gia, họ sẽ nể mặt Cửu Tư sao?"

Lời này khiến Giang Nhu im lặng, Liễu Ngọc Như chậm rãi nói tiếp, "Coi như nể mặt thì lang quân cũng chỉ là một thương nhân, địa vị suy cho cùng vẫn thấp kém. Công công bà bà là nhà giàu nhất Dương Châu, nhưng nếu cữu cữu muốn mang lang quân đi Đông Đô thì hai người cũng bất lực. Thay vì dựa dẫm người khác, chi bằng tự lực cánh sinh, người hãy cân nhắc vì tương lai của lang quân. Người nghĩ xem, hôm nay hắn khổ sở như vậy chính là vì thuở niên thiếu sống quá mức vô ưu vô lo.

Đời người rất công bằng; nếu cần chịu khổ mà không gánh lấy thì tương lai phải trả giá gấp đôi. Người thấy đạo lý này có đúng không?"

Giang Nhu lắng nghe. Sau một hồi, bà thở dài rồi gật đầu, "Con nói đúng."

"Hơn nữa," Liễu Ngọc Như nhấp ngụm trà, "lang quân thật ra rất thông minh. Những ngày qua, con quan sát thấy tài năng của lang quân không thua kém ai. Nên con hy vọng về sau công công bà bà đừng nói lang quân không thể làm gì. Không có gì là không thể cả. Trong lòng con, nếu hắn thành trạng nguyên lang thì con cũng chả thấy kỳ quái."

Giang Nhu lẳng lặng nhìn Liễu Ngọc Như, nàng cúi đầu, "Nhi tức nhất thời nóng vội nên nói năng mạo phạm."

"Không sao." Giang Nhu thở hắt ra, "Con nói phải, ta và Lãng Hoa quá mù quáng. Con hãy chiếu cố nó thật tốt."

Nói rồi Giang Nhu đứng dậy vỗ vỗ bả vai Liễu Ngọc Như. Bà dịu dàng bảo, "Con là đứa bé ngoan. Ta rất yên tâm khi Cửu Tư lấy con."

Trong lòng Liễu Ngọc Như thoáng rung động.

Nàng cụp mắt xuống, cảm thấy có chút vui vẻ.

Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn thấy sung sướng khi được trưởng bối ca ngợi.

Song mặt nàng không biểu lộ, nàng cung kính tiễn Giang Nhu ra ngoài. Lúc đến cửa, Giang Nhu chợt mở lời, "Chờ Cửu Tư khỏe lên, sau khi hai đứa lại mặt, con cũng dành chút thời gian để ta dẫn con đi xem cửa hàng."

Liễu Ngọc Như ngẩn người.

Sản nghiệp Cố gia khổng lồ, mình Cố lão gia không quản được nên có một bộ phận là do Giang Nhu trông coi. Ở những nhà khác thì đây là chuyện rùng rợn khi để thê tử quản lý sản nghiệp và cùng người ngoài nói chuyện làm ăn, nhưng ở Cố gia thì chuyện này hết sức bình thường.

Liễu Ngọc Như biết, dẫn nàng đi xem cửa hàng chính là bước đầu tiên để nàng tiếp nhận việc kinh doanh.

Giang Nhu…muốn nàng cũng buôn bán giống bà sao?!

Tim Liễu Ngọc Như đập thình thịch.

Nàng bình tĩnh đồng ý rồi kính cẩn đưa tiễn Giang Nhu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!