Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn Cố Cửu Tư lúng túng không biết phải làm gì. Vẻ mặt nàng bình tĩnh, đôi mắt sau khi khóc ánh lên vẻ tỉnh táo khó tả. Nhưng chính loại tỉnh táo này làm Cố Cửu Tư sợ hãi. Thanh đao kề cổ chẳng đáng nhắc tới; với khả năng của Liễu Ngọc Như thì trước khi nàng kịp động thủ hắn đã giành được đao rồi. Thứ khiến hắn sợ chính là trạng thái hiện tại của Liễu Ngọc Như.
Cố Cửu Tư thật lòng tin rằng vào khoảnh khắc này, Liễu Ngọc Như đang đánh cược tính mạng để thương lượng với hắn.
Hắn không dám đùa giỡn. Giờ phút này hắn hiểu rõ, khi gả vào nhà hắn và gả cho hắn, Liễu Ngọc Như đã tuyệt vọng đến mức nào.
Nếu đúng như nàng nói…
Vậy vốn dĩ nàng thích Diệp Thế An?
Suy nghĩ đó xẹt qua trong đầu Cố Cửu Tư, cảm giác áy náy điên cuồng dâng lên khiến tay chân hắn luống cuống. Hắn muốn nói với nàng hắn tình nguyện tác hợp cho nàng cùng Diệp Thế An, song hắn sợ mình lại nói sai. Rất lâu sau, hắn mới lắp bắp, "Ngươi…ngươi thu đao lại, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Về nhà rồi nói," Liễu Ngọc Như đáp ngắn gọn.
Cố Cửu Tư nhức đầu bảo, "Được được được, về nhà thôi, ta về ngay."
Liễu Ngọc Như thu đao, đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
Cố Cửu Tư chỉnh trang quần áo, Liễu Ngọc Như cảnh giác nhìn xem hắn muốn làm gì nhưng bề ngoài nàng giống hệt một thê tử hiền thục quan tâm phu quân. Cố Cửu Tư xoay người đi vào gian phòng phía trong, Liễu Ngọc Như vội hỏi, "Ngươi đi đâu?"
"Thay quần áo." Cố Cửu Tư thở dài.
Liễu Ngọc Như lập tức bắt lấy tay áo hắn, lạnh nhạt nói, "Không cần, trong nhà đã chuẩn bị quần áo, chúng ta về ngay đi."
Dựa theo tính nết của Cố Cửu Tư, nàng nghi ngờ hắn lợi dụng thay quần áo để bỏ chạy.
Nói rồi Liễu Ngọc Như liền lôi kéo Cố Cửu Tư đi ra ngoài. Cố Cửu Tư bị nàng dùng hai cánh tay giữ lấy, hắn vừa đi vừa thở dài, "Có cần vậy không? Thay bộ quần áo có tốn bao nhiêu thời gian đâu?"
Liễu Ngọc Như không đáp lại, Cố Cửu Tư cảm giác ánh mắt mọi người xung quanh đều đang nhìn mình. Hắn xấu hổ quát, "Nhìn cái gì?! Không sợ mù à!"
Mọi người nhịn cười, vội vã quay mặt đi nhưng vẫn trộm ngó từ khóe mắt.
Cố Cửa Tư thấy thể diện bao năm qua của mình đều mất sạch trong hôm nay. Lúc hắn cùng Liễu Ngọc Như tới chỗ xe ngựa, hắn nhịn không được mà oán giận, "Ta đâu phải kẻ chẳng hiểu chuyện, ngươi tìm ta rồi náo loạn ầm ĩ như vậy thì ta làm sao còn giữ được mặt mũi?"
"Ngươi cần thể diện sao?"
Liễu Ngọc Như liếc mắt nhìn hắn.
Cố Cửu Tư mù mờ hỏi, "Sao ta lại không cần thể diện?"
"Về sau ngươi cũng không cần."
Liễu Ngọc Như đưa một bản Luận Ngữ tới trước mặt hắn, nhàn nhạt nói, "Đọc sách đi. Kể từ hôm nay, ngươi đừng tùy tiện rời nhà, cố gắng học cho giỏi. Khi Diệp Thế An yết bảng, dù huynh ấy hạng cao hạng thấp thì tương lai ngươi tham gia khoa cử cũng không thể kém hơn."
"Liễu Ngọc Như," Cố Cửu Tư nghe vậy liền quýnh quáng, "ngươi là dạng người hư vinh, yêu ganh đua tới vậy sao? Hắn đậu cao hay thấp thì liên quan gì đến ta?"
Liễu Ngọc Như cười lạnh lùng, "Nếu không gả cho ngươi thì ta chính là Diệp phu nhân."
Lời này khiến Cố Cửu Tư nghẹn họng. Hắn biết Liễu Ngọc Như nói đúng nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Hắn quăng sách, mất hứng nói, "Ta không đấu với hắn."
"Đấu không lại chứ gì?"
Liễu Ngọc Như cúi xuống nhặt sách, phủi phủi bụi phía trên, "Không sao, ta chẳng trông mong ngươi thắng."
Cố Cửu Tư nhất thời không biết nói gì, hắn nổi cáu, "Ta vốn còn hơi áy náy nhưng giờ nghe ngươi nói vậy thì chút xíu áy náy này cũng mất sạch!"
Liễu Ngọc Như ngắt một quả nho ở bên cạnh, nàng cụp mắt, vừa lột vỏ vừa nói, "Không sao, ta chả thèm khát sự áy náy của ngươi. Dù gì ngươi vẫn phải đọc sách, không muốn cũng phải làm."
"Ta không đọc!" Cố Cửu Tư rống, "Ta muốn xem ngươi có thể làm gì ta, ta muốn xuống xe, ta…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!