Chương 13: Đại công tử phải sửa tính lại

Liễu Ngọc Như im lặng nghe Giang Nhu nói. Giang Nhu kiên nhẫn chờ nàng, một lúc lâu sau bà nghe nàng lên tiếng, "Lúc ngài mới gả cho Cố lão gia thì thế nào?"

"Ông ấy à?" Giang Nhu cười khẽ, "Khi đó cũng khốn nạn cực kỳ, nuôi ngoại thất bên ngoài, kết hôn được ba năm thì nạp vài thiếp thất."

Mí mắt Liễu Ngọc Như giật giật, Giang Nhu nói tiếp, "Chuyện đấy cũng bình thường nhưng lúc đó ta còn trẻ, ta thích ông ấy nên trong lòng khó chịu, ngày ngày ầm ĩ với ông ấy. Sau này trải qua nhiều chuyện, hai người ngồi chung thuyền bao năm, rốt cuộc cũng tới được ngày hôm nay. Ông ấy tu tâm dưỡng tính, thiếp thất sống ở hậu viện. Họ đều là người đáng thương nên mới để họ sống trong viện, nếu tìm được người phù hợp sẽ đưa họ một số tiền rồi gả đi."

"À, ta không bắt con học theo ta." Giang Nhu chợt nhớ đây là thời điểm nhạy cảm của cô nương này, bà vội bảo, "Cuộc sống của ta không phải quá trôi chảy, ta chỉ thuận miệng nói thôi."

Giang Nhu kể chút chuyện xưa, thấy cảm xúc Liễu Ngọc Như đã ổn định bà liền để nàng nghỉ ngơi rồi đứng dậy. Trước khi đi, bà hỏi, "Có cần ta mang Cửu Tư về không?"

Liễu Ngọc Như hé miệng, rốt cuộc nàng đáp, "Thôi…"

Nếu bắt hắn về thì sợ Cố Cửu Tư và nàng sẽ không còn đường lui.

Giang Nhu mỉm cười, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe rồi xoay người rời đi.

Chờ Giang Nhu đi khuất, Liễu Ngọc Như ngơ ngác ngồi trong phòng không nói một lời.

Ấn Hồng bước vào, thấp giọng gọi, "Tiểu thư…"

Liễu Ngọc Như giơ tay cắt ngang lời Ấn Hồng, nàng nhẹ nhàng nói, "Để ta suy nghĩ một chút."

Ấn Hồng không dám mở miệng. Nàng ấy thấy Liễu Ngọc Như đứng lên, chậm rãi đi tới bên bàn cờ đặt trên bàn.

Nàng vốn dĩ hiếm khi chơi cờ. Mẫu thân tuy không ép buộc nhưng vẫn nghĩ nữ nhi nên chú trọng việc thêu thùa. Nhưng vì nghe nói Diệp Thế An đam mê đánh cờ, nàng mới nghiêm túc học. Vào giây phút này nàng cần phải làm gì đó để ổn định tinh thần nên mới ngồi xuống trước bàn cờ.

Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn chẳng nhìn ra điểm khác thường. Ấn Hồng không dám quấy rầy mà để nàng ngồi trong yên tĩnh.

Nàng ấy nhớ rõ lần đầu tiên Liễu Ngọc Như khoác lên dáng vẻ này là năm Trương Nguyệt Nhi mới vào phủ. Bà ta muốn nàng với Tô Uyển dọn ra chủ viện, nàng khóc lóc ầm ĩ với Liễu Tuyên, kết quả lại bị Liễu Tuyên đánh một bạt tai đuổi về. Ngày ấy nàng cũng thế này, không nói một lời rồi nhốt mình trong phòng. Đến khi xuất hiện lại, nàng ngọt ngào kêu Trương Nguyệt Nhi là di nương; từ đó, nàng biết tiến biết lùi, biết ăn nói hơn.

Nhưng Ấn Hồng nhớ rõ trước ngày hôm ấy, Liễu Ngọc Như là một nha đầu quậy phá, thích leo cây, thích bắn cung, sẽ ra mặt che chở Tô Uyển mỗi khi bà cãi nhau với Liễu Tuyên.

Nàng ấy không biết Liễu Ngọc Như định làm gì, nhưng nàng ấy biết rõ Liễu Ngọc Như nhất định sẽ chọn ra con đường tốt nhất để đi.

Liễu Ngọc Như ngồi trước bàn cờ, nàng vân vê quân cờ, chơi ván cờ một người. Khi đặt quân cờ xuống, nàng dường như cảm thấy mình vừa được thanh tẩy bởi cơn mưa lớn, sau đó được nhào nặn trong lửa nóng của dung nham, xương cốt được nghiền thành tro, và một con người mới chào đời.

Trong cuộc đời này, năng lực của một người chưa bao giờ được đo lường bởi sự thông minh trong hoàn cảnh thuận lợi. Nó được đo bởi chính sự cứng cỏi trong nghịch cảnh.

Nàng lẳng lặng cầm quân cờ, chậm rãi suy nghĩ.

Nàng tự biết mọi mặt của bản thân đều không nổi bật, nhưng chỉ riêng sự cứng cỏi thì lại hơn người thường một chút.

Nàng có thể nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhanh chóng học tập thích ứng với hoàn cảnh xung quanh.

Giống như năm Trương Nguyệt Nhi vào Liễu gia, nàng có thể lập tức từ đại tiểu thư thành một tiểu thư bình thường. Nàng che giấu ý đồ thù địch với Trương Nguyệt Nhi, lấy lòng bà ta để nhận được sự trìu mến từ Liễu Tuyên lẫn Trương Nguyệt Nhi.

Nàng học từ Trương Nguyệt Nhi cách làm người ta thích mình; nàng học ở Diệp gia cách trở thành một khuê tú được người người tán thưởng.

Nàng sở hữu năng lực học tập thượng thừa. Hôm nay gặp được Giang Nhu, đây là dạng nữ nhân nàng chưa từng gặp qua. Trong đầu nàng bắt đầu phân tích nữ nhân này, nghiêm túc xem xét lý luận của bà.

Nàng nhìn thế giới này bằng con mắt của Giang Nhu.

Bà gả cho nam nhân mình chưa hẳn là thích. Nam nhân này còn tệ hơn Cố Cửu Tư, vì ông phong lưu nên thiếp thất rất nhiều. Song bà không bỏ cuộc, tính toán từng bước một khiến nam nhân này hiện tại là trượng phu tốt, một đời một kiếp chỉ hai người ở bên nhau.

Nghe nói hồi xưa Cố lão gia cũng không giàu có, thậm chí tính ông còn hơi phóng đãng. Nhưng bây giờ lại mạnh vì gạo bạo vì tiền, hẳn là có công lao của Giang Nhu.

Bà dùng số tiền lớn để hạ sính, thay nhi tử bảo bối đón dâu. Bà còn lập mưu giúp nhi tức tranh giành của hồi môn. Kết quả nhi tức chẳng những oán hận gia đình bà còn vô phép tắc, nói chuyện vô lễ với bà. Song bà không tức giận mà đứng từ góc nhìn của đối phương để khuyên giải, vạch ra một kế hoạch tốt cho tất cả mọi người.

Hôm nay nàng cư xử như vậy thì nếu là nhà khác sở hữu quyền thế như Cố gia sẽ có rất nhiều biện pháp tra tấn nàng; nhốt lại trừng phạt hay hưu nàng. Nhưng Giang Nhu lại có thể hiểu cho tâm tình nàng, hành xử vừa lý trí lại tình cảm, chờ đợi nàng tình nguyện sống ở Cố gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!