Cam tâm tình nguyện.
Khương Tổ Vọng giật mình, ý buồn bực sản sinh ra trước đó bởi con gái không báo mà đi lập tức vứt cả.
Ông dừng lại, quay nhìn về hướng thành trì xa xa còn được bao phủ trong bóng đêm mờ mịt, lệnh cho thân binh đang đợi gần đó tránh đi, rồi nói: "Hàm Nguyên, cha biết con không tình nguyện. Vi phụ đã nghĩ kỹ, định chuẩn bị đi vào thành cho Hiền vương câu trả lời cuối cùng, từ chối cửa hôn sự này. Con không cần suy nghĩ lung tung, yên tâm đi nghỉ ngơi đi, cha đi!"
Nói xong, ông bước đến chỗ con ngựa.
Khương Hàm Nguyên nhìn theo bóng lưng cha, lại mở miệng.
"Cha hiểu lầm rồi. Con vừa nói, hôn sự có thể."
Khương Tổ Vọng dừng bước, quay lại đánh giá con.
Cột lửa cạnh viên môn cháy cả đêm không tắt, ánh lửa nhảy nhót trong gió rét, hắt lên gương mặt cô. Thần sắc cô vẫn như thường, chỉ đượm thêm vẻ mệt mỏi.
Khương Tổ Vọng ngắm con một lát, nỗi thương xót đầy áy náy, lại trào ra từ đáy lòng người làm cha lần nữa.
Nhiếp Chính Vương cầu hôn, đến cả người như Hiền vương cũng đã mời, tất nhiên là tình thế bắt buộc, có ý đồ.
Khương Tổ Vọng biết rõ, ngay lúc này mà mình từ chối sẽ có ý nghĩa thế nào, nhất là sau khi được biết ở trong kinh đã xảy ra chuyện lớn.
Song, phải nói, lúc mới đầu đột ngột nhận tin cầu hôn, quả thật ông có phần không dám nghịch ý bề trên, đến khi tận mắt nhìn thấy phản ứng kháng cự mãnh liệt của con, thiên tính người làm cha rốt cuộc vẫn đè tất cả, cuối cùng mãnh liệt chiếm thế thượng phong.
Trước đây vì nhu nhược mà ông đã đúc ra sai lầm lớn, nếu lần này vẫn thế, vì kiêng kị uy danh thiên tử mà làm trái lương tâm nhận lệnh, cả một nửa chút khả năng cũng không đi tranh thủ, sau này có chết cũng không mặt mũi nào đi gặp mặt người vợ đã mất.
"Con đi theo ta!" Ông quay người vào bên trong.
Khương Hàm Nguyên đi theo, vào đại trướng.
"Hàm Nguyên, con không cần phải chu toàn cho ta, làm trái lương tâm nhận lời, thiệt thòi là con. Trước đó con hỏi không sai, Nhiếp Chính Vương tuyệt đối không phải tấm chồng tốt, chớ nói vi phụ không thể cứ thế mà gả con đi, mà với tính tình của con, cũng không thể nhận lời. Từ nhỏ con lớn lên ở vùng biên cương, tự do đã quen, chỗ như kinh thành với con là lồng giam, con ở chẳng được, cũng chẳng thích hợp với con."
Vừa vào đến, Khương Tổ Vọng đã nói.
"Tây Hình quan Nhạn Môn, tương lai là nơi tụ tập của hùng binh trong thiên hạ. Nhiếp Chính Vương cưới con, ý vốn đặt vào ta, nên phần lớn vẫn là phải lấy ân ràng buộc, y cần dùng ta, nên chuyện này, cũng không phải là hoàn toàn không có khoan nhượng. Huống hồ, lúc còn niên thiếu y từng biên tuần đến đây, ta có ở cạnh y vài hôm, mặc dầu tuổi trẻ, song phong du hạ khoáng*, khí độ rộng rãi rõ ràng, là người nghe ý kiến người khác.
Liên quan tới chuyện này, tâm ý vi phụ đã quyết, từ chối hôn sự!"
Giọng điệu Khương Tổ Vọng kiên định, không chút do dự hay bất an như trước.
Nói xong, ông nhìn thấy ánh mắt con gái dán lên mặt mình, không nói, không hề phản ứng với lời mình vừa nói.
"Con có nghe cha nói chứ?"
Cô thoảng như chợt tỉnh.
"Con vừa nói rồi, con chấp nhận hôn sự."
"Hủy Hủy!" Khương Tổ Vọng gọi nhũ danh của con, lên giọng, "Cha đã nói, con hoàn toàn không cần quá băn khoăn! Mọi việc đã có vi phụ chịu trách nhiệm! Hiện giờ triều đình cần dùng ta, Nhiếp Chính Vương sẽ không làm gì ta!"
Cô chậm rãi đưa mắt nhìn cha mình.
"Đa tạ ngài đã suy nghĩ vì con. Nhưng mà, ngài cứ theo ý con trả lời là được. Ngoài ra —— " cô dừng đoạn, "Không biết ngày cưới là khi nào, nếu kịp, con đi Vân Lạc một chuyến."
Nói xong, cô thi lễ với cha mình, xoay người đi.
Khương Tổ Vọng tuyệt đối không ngờ, đứa con mất tích nhiều ngày, khi về thái độ thay đổi lớn.
Trực giác làm cha nói, ngay từ đầu, lúc chợt biết tin, con bé cực kỳ mâu thuẫn. Mấy ngày qua, con bé đi đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại làm nó thay đổi lớn thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!