Chương 8: (Vô Đề)

ôn sự, có thể!

Tây Hình quan Nhạn Môn, tháng mười một, cỏ khô đìu hiu.

Từ khi con gái để lại hai chữ kia biến mất đến giờ, đã qua hơn tháng. Mấy ngày qua đối với Khương Tổ Vọng mà nói, một ngày bằng một năm.

Thành Vân Lạc phía cực tây, đường sá cách nơi đây thật không tính là gần, Phàn Kính còn chưa có tin tức. Mà khiến ông phiền lòng hơn là, vị Hiền Vương kia lấy lý do đêm lạnh ở doanh trướng của ông khó chống cự nổi nên đã chuyển về trong thành ở còn chưa đi, thi thoảng lại cho người đến hỏi tin tức.

Trước đó ông từng viện lý do con gái về cúng tế ngoại tổ đầy năm chưa về để đỡ, lần nào cũng đành trả lời lấy lệ, bảo đường xá xa xôi, tin và người vừa đi vừa về đều cần thời gian. Đến nỗi chỗ Hiền vương ở trong thành, ông tránh không vào, miễn để đối phương biết, tìm tới cửa phiền phức.

Hôm đó, đang lúc tâm tình nặng nề, tiểu giáo đến bẩm, cuối cùng Phàn Kính đã về.

Đáng tiếc, tin Phàn Kính mang về, khiến Khương Tổ Vọng thất vọng.

Nữ tướng quân không có mặt ở Vân Lạc, theo lời người cậu của cô bảo, chưa từng đến đó.

Thất vọng ngắn ngủi qua đi, theo đến, là lo âu nặng trĩu.

Con gái quen ăn nói rất ngắn gọn, từ lúc biết nói cho đến lớn, tuy im lặng ít nói nhưng cực kỳ chững chạc, chưa từng đi mà không báo như vậy bao giờ. Tuy nói trước khi đi, con bé từng để lại chữ, song làm sao Khương Tổ Vọng có thể thật sự yên tâm.

Nghe Phàn Kính hồi báo xong, ông cau mày, bình tĩnh đứng trong lều, thật lâu không nói gì.

Phàn Kính rất tự trách, "Là ti chức vô năng, không thể tìm được tướng quân. Nhưng mà, đại tướng quân chớ quá lo lắng, ti chức lại dẫn người đi nơi khác tìm!" Nói xong gượm đi, lại bị Khương Tổ Vọng gọi lại.

"Thôi. Từ nhỏ con bé đã ẩn nhẫn, có chuyện gì cũng chưa từng kể với ai khác. Dẫu ta là cha nó, song cũng không biết trong lòng nó đến cùng suy nghĩ thế nào. Đã không ở Vân Lạc, vùng phía bắc lớn đến thế, cậu chẳng có mục đích, có thể đi đâu mà tìm?"

"Nhưng mà… "

Khương Tổ Vọng khoát tay áo, "Từ bé con bé đã có chủ kiến, nếu đã để chữ lại nhắc nhở, vậy sẽ không có chuyện gì, cứ theo ý nó mà làm đi. Bất kể nó có chuyện gì, chờ xong việc, tự con bé sẽ quay về."

Ông nhìn sang Phàn Kính, "Cậu đã đi đường không nghỉ, vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi."

"Đại tướng quân! Tông Chính khanh Hiền Vương Lão —— thiên —— tuế —— đến —— "

Khương Tổ Vọng còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng truyền đến giọng rống lên kéo dài của Dương Hổ như muốn thông báo. Dĩ nhiên, là đang nhắc nhở ngoài đại trướng đang có một vị khách không mời mà đến.

Phàn Kính nhìn sang, Khương Tổ Vọng lập tức ra hiệu ông tránh mặt trước. Phàn Kính hiểu ý, vội ra khỏi lều.

Khương Tổ Vọng bước nhanh ra ngoài, xa xa, quả nhiên trông thấy Dương Hổ dìu một lão giả đang đi về phía này, lão giả râu quai nón bồng bềnh, dáng vẻ bước đi giống như run run không vững lắm, vội vàng nhanh bước tới đón.

"Ngươi chính là Tiểu Thất lang của An võ quận công Dương gia đó à? Ta nhớ có một lần, ngươi theo cha đến phủ bổn vương dự Trùng dương yến* nhỉ, bổn vương thấy ngươi khoẻ mạnh kháu khỉnh, rất thông minh, muốn ngươi ngâm vài câu thơ văn nghe, ngươi nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ, giọng nhỏ đến mức chả nghe được, sao mới mấy năm không gặp, giọng đã to thế này? Nhỏ chút! Nhỏ chút!

Ngươi ồn muốn điếc cả tai bổn vương…"

Ông lão đang chau mày nói này, chính là Hiền vương Thúc Uẩn.

Dương Hổ nhớ lại chuyện cũ, giận đầy một bụng. Trước đám đông ngâm không ra thơ bị mất mặt, về nhà bị người lớn nghiêm khắc quánh mông một trận.

"Bẩm Lão thiên tuế, trong quân doanh phải nói lớn tiếng vậy đó, con coi như đã nhỏ nhẹ lắm rồi! Nếu không, chờ ra trận, chém giết, người mình gọi nhau còn không nghe được! Lão —— thiên —— tuế —— "

Cậu cố ý cười hì hì bước tới, lại rống lên.

"Ầy dà! Ta thấy thằng bé này, là cố ý gáy điếc tai bổn vương đây mà!"

"Có cho con một trăm lá gan, con cũng không dám ạ! Lão thiên tuế oan uổng con —— "

Ngươi một lời ta một câu, một già một trẻ, như đấu võ mồm.

Khương Tổ Vọng đuổi tới gần, nén phiền não trong lòng, xin lỗi: "Đại doanh cách thành mấy mươi dặm, nếu có chuyện, sao Lão thiên tuế không cho người truyền một câu, tôi vào thành gặp Lão thiên tuế là được, sao dám phiền Lão thiên tuế tự mình đến đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!