am hoàng thúc, chẳng phải ngài thảm rồi ư?"
Không có động tĩnh.
Thúc Thận Huy liếc qua con đường thông ra ngoài kinh các, rất nhanh, như nhận ra điều gì, sắc hung ác vừa lộ ra trong mắt biến mất, quét mắt về cửa sổ phía Nam.
"Còn nấp gì nữa? Ra đi!"
Y lại nói.
Lời vừa dứt, có tiếng sột soạt, phía dưới cửa sổ phía nam, một cái đầu chui ra đáp lại, là một thiếu niên cao gầy, đầu đội tiểu quan, ăn mặc như tiểu hầu trong cung, nét mặt nhìn rất tuấn tú, chỉ là chưa hoàn toàn nẩy nở, bên môi vẫn còn lớp lông tơ nhàn nhạt, lộ ra mấy phần ngây thơ chưa biến mất.
"Tam hoàng thúc!"
Cậu xông ra làm mặt quỷ với Thúc Thận Huy, "Mới lẻn vào còn chưa kịp ngồi đã bị ngài biết! Không thú vị!"
"Sao ngài đoán được là ta?" Nét mặt cậu lộ vẻ hơi không cam lòng.
Thúc Thận Huy không trả lời, chỉ lập tức đứng dậy nghênh đón, miệng gọi bệ hạ, hành lễ với thiếu niên.
Thiếu niên vội bước nhanh đến, đưa tay cản y, trong miệng oán trách, "Tam hoàng thúc, ta nói bao nhiêu lần rồi, sau lưng người ta ngài không cần dùng mấy nghi thức xã giao này!"
Thúc Thận Huy dừng lại, mỉm cười, "Giản lễ bất khả lược*, là đạo làm quân thần."
(*) hành lễ có đơn giản đi nhưng không thể bỏ.
Mấy thân vệ thiếp thân phụ trách Thiếu đế hôm nay xuất hành cũng hiện thân xa xa ngoài cửa góc rẽ cuối đường, quỳ xuống, thần sắc sợ hãi.
Thiếu niên này chính là vị đương kim Thiếu đế Thúc Tiển tuổi vừa mới mười ba, mấy tháng nữa, đến sang năm, sẽ mười bốn tuổi, nhưng vì lớn sớm, hiện giờ dáng vẻ nhìn như mười lăm mười sáu. Chỉ là do cậu ăn mặc thế này, châu quan trên đỉnh mũ rũ xuống và lớp y phục dày trên người, nên chẳng thấy.
Y dò xét y phục của Thiếu đế, cũng chẳng lộ vẻ kinh ngạc nào.
Thiếu đế thấy y quét mắt khắp người mình, không đợi hỏi, lập tức thẳng thắn trước.
"Vừa nãy mãi không thấy ngài về cùng, ta không muốn cứ vậy mà về. Ta bảo người bên cạnh cởi y phục ra, thay trong xe, tìm một cơ hội xuống xe trở về tìm thúc. Tam hoàng thúc, ngài ở lại đây làm gì thế?"
Thúc Thận Huy nhìn cậu, như cười như không.
"Cứ cho là xa giá Thái hậu đi trước không phát hiện, đằng sau nhiều đại thần đi theo vậy, hẳn là đều bị gió làm mê mắt, mặc cho ngài cứ thế nghênh ngang rời đội giữa đường ư?"
Thiếu đế biết không lừa được y. Dẫu sao từ nhỏ ngồi trên ngôi này cậu đã thân cận với Tam hoàng thúc trước mặt, không có gì không thể nói. Xưa nay chuyện còn hoang đường hơn giờ, cũng không phải cậu chưa từng làm.
Cậu dứt khoát thành thật khai báo, kể lại sau khi đến một khúc quẹo chỗ rừng cây nhỏ, đợi xa giá của Thái hậu vượt qua xa, cậu bảo mót quá cần dừng xe, bước xuống chạy vào rừng, ép tiểu hầu đi theo thay y phục với mình, lệnh mấy người kia ôm tiểu hầu quay lại dư giá đi tiếp. Bá quan dừng lại đợi cậu chẳng hề hay biết, thấy xe di chuyển, tất cả đều theo đó tiếp tục lên đường, cứ thế cậu vụng trộm quay lại.
Kể lại đoạn thoát thân quay lại, cậu có phần đắc ý, cười ha ha.
"Ui, buồn cười thật đấy! Nhiều người thế mà tất cả đều chẳng biết chẳng rằng! Còn tưởng ta lên xe thật!"
Thúc Thận Huy nhíu mày, "Bệ hạ, bây giờ ngài không còn giống trước đây…"
Y vừa mở miệng, đã bị Thiếu đế ngắt lời.
"Tam hoàng thúc, ta biết ngài muốn nói gì! Không cần ngài nói, ngày ngày Đinh thái phó nhắc bên tai, tai ta muốn mọc mụn luôn rồi! Phải, ta biết uy nghi thiên tử là thế nào, ta nên làm thế nào, chỉ là cả hơn nửa năm ta chẳng ra ngoài rồi! Ta sắp ngạt chết rồi, không ngạt chết cũng sẽ mệt chết! Hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội này, Tam hoàng thúc thương xót ta tí đi, đừng giáo huấn ta nữa!"
Cậu lại thở dài, "Nếu Hoàng huynh Thái tử của ta còn sống thì tốt biết bao, ta cũng sẽ không cần mệt mỏi thế này, giống trước kia, mỗi ngày tiêu dao khoái hoạt…"
Mấy năm trước Hoàng huynh Thái tử của cậu ra ngoài đi săn, lúc cưỡi ngựa xảy ra ngoài ý muốn, bất hạnh bỏ mình. Sau đó điều tra ra đúng là người nhà phía mẹ Nhị hoàng tử tính toán, âm thầm dùng một loại độc dược có thể làm ngựa điên cuồng đặc chế dùng sáp dày bịt kín, trộn vào mớ cỏ khô, cho ngựa ăn. Sau khi lớp sáp hoà tan hoàn toàn, thuốc phát huy tác dụng, ngựa nổi điên phi nước đại, bỏ đám thị vệ đi theo sau lưng, Thái tử không thể nào dừng ngựa, cuối cùng ngã ngựa mà chết.
Sau khi điều tra rõ sự tình, hoàng tử liên lụy tới đều lọt vào vòng trừng phạt, cứ thế, ngôi vị hoàng đế cuối cùng rơi lên đầu Thúc Tiển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!