on gái Khương gia, là người hợp với vị trí Nhiếp chính vương phi nhất.
Thúc Thận Huy nghe xong tin hồi báo, đưa mắt nhìn cái xác đã được phủ vải khiêng đi từ cửa sau núi, lại bước ra từ thiên điện. Nét mặt y vẫn như thường, bước đi lại nặng nề mấy phần, hai thị vệ không xa không gần lặng lẽ theo sau. Vừa đi tới trước điện giảng kinh La Hán, y thả bước chậm, cuối cùng dừng lại.
Một bóng người áo đỏ đứng bên cạnh lư hương to lớn trước điện, hai cung nữ đang đợi gần đó. Nàng ngóng nhìn phía trước, như đang xuất thần. Chung quanh bóng cây tùng rậm rạp, che khuất bầu trời, bóng hình lộ ra càng thêm gầy gò mỏng manh.
Thúc Thận Huy lại cất bước, đi về phía nàng. Cô gái kia cũng nhìn thấy y, váy lụa khẽ động, quay người chào đón.
"Loan nương, vừa rồi sao không theo Thái hậu cùng về?" Y hỏi.
Ôn Loan là con gái Thái phó Ôn Tiết đã qua đời, quen biết Thúc Thận Huy từ nhỏ, nghe đồn tình cảm rất sâu đậm, vài năm trước, thậm chí người người còn cho rằng Ôn nữ sẽ là Kỳ Vương vương phi. Song về sau chẳng biết tại sao, mãi không thấy động tĩnh, cộng thêm Ôn Tiết cũng đã qua đời, Ôn gia chỉ còn một người anh cả, giữ một chức Thượng Thư Tào lang không lớn không nhỏ, lời suy đoán đó mới dần dần không ai đề cập.
Ôn Loan chỉnh đốn trang phục mỉm cười nói: "Thái hậu lệnh cho ta ở lại, tìm vài quyển kinh văn mang về cung cho bà."
Nàng xuất thân từ môn đình không phải nói, còn có dung mạo tuyệt sắc, tài năng càng hơn người, Lan Thái hậu rất thích nàng, thường triệu nàng làm thư đồng vào cung hầu hạ.
Thúc Thận Huy khẽ gật: "Tìm đủ rồi?"
"Còn thiếu một quyển, tiểu sư phụ Vô Tình vừa đi Tàng Kinh Các lấy giúp ta, còn chưa về, ta đang ở đây chờ cậu ấy."
Thúc Thận Huy lại gật đầu, nhướng mắt nhìn nàng.
"Ta nhớ là nàng mấy năm trước yếu người, thời tiết chuyển lạnh hay bị khô phổi ho khan. Mấy năm nay sao rồi?"
"Không có gì đáng ngại. Mấy hôm trước chị dâu có mời thầy, thuận đường cũng chẩn trị cho ta một bận. Uống đôi cữ thuốc, đã tốt hơn nhiều."
"Đa tạ Nhiếp Chính Vương quan tâm."
Nàng chỉnh đốn trang phục nói lời cảm tạ.
Thúc Thận Huy miễn lễ cho nàng, lại nói: "Không sao thì tốt. Hẳn là Thái y viện vừa mới luyện xong lê chưng đường, khi về ta bảo Trương Bảo đưa sang cho nàng và chị dâu nàng một ít, bình thường cũng có thể dùng để nhuận phổi. "
"Ta thay mặt chị đa tạ Nhiếp Chính Vương." Nàng rũ mắt nói.
Thúc Thận Huy liếc cô, vẻ như hơi do dự, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Loan nương, theo ta đi Kinh các."
Ôn Loan khẽ giật mình, lặng lẽ ngước mắt liếc y, nhẹ giọng đáp vâng.
Thúc Thận Huy dặn hai thị vệ không cần đi theo, xoay người đi đến Kinh các. Ôn Loan yên lặng theo sau. Hai người đến gần Kinh các, tiểu sa di mới vừa rồi đi tìm sách đang ôm quyển kinh trong tay, đang đi giữa đường đến, thấy Thúc Thận Huy, khom người lùi sang bên đường.
Thúc Thận Huy lệnh cho cậu cầm kinh thư đưa cho cung nữ, bản thân dẫn Ôn Loan trực tiếp đi vào.
"Ngồi đi."
Ôn Loan chậm rãi đi tới, đoan chính ngồi quỳ xuống.
Thúc Thận Huy đưa mắt, chăm chú nhìn cô.
Một vạt nắng thu từ bên cửa nam cạnh cô nghiêng nghiêng chiếu vào, bóng nắng như trôi nổi, chiếu rọi Ôn Loan, trâm hoa bên tóc nàng phát ra sắc xanh nhè nhẹ, càng lộ vẻ mỹ lệ của khuôn mặt.
"Điện hạ có gì muốn nói sao?"
Ôn Loan đợi chốc lát, nhẹ nhàng hỏi.
"Loan nương, ta không phải phu quân tốt, không cần mãi chờ đợi ta."
Vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi chăm chú nhìn cô gái trước mặt như hoa. Mặt y mang theo nụ cười mỉm, nói.
Ôn Loan yên lặng nhìn người đàn ông đối diện, y tiếp tục nói, "Chung thân của nàng, vẫn luôn là nỗi niềm khi lão sư còn sống không đặt xuống được. Nếu có người phù hợp, gả đi sớm, chẳng những lão sư được an ủi, mà chính nàng, cũng có chỗ dựa cả đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!