Chương 47: (Vô Đề)

(*) Xuân tái: 1 nghi thức tế lễ thần linh vào mùa Xuân

Quốc gia đại sự, ở tế tự và quân đội. Đại Ngụy từ khi lập nước đến nay, đối với chuyện thi tập của quân đội và võ bị dĩ nhiên cực kì coi trọng.

Thi tập của quân Ngụy triều chia làm hai loại, một là Thu Xạ, hai là Xuân Tái. Khác với Thu Xạ, là tập hợp đủ đại binh cả nước, điều động cả một đội quân hai mươi vạn người, bình thường chỉ có cổ vũ trước lúc chiến tranh, hay là khi Hoàng đế cho rằng có tình huống cần thiết khác mới có thể tổ chức, còn cuộc thi Xuân lại được ấn định thành thủ tục quen thuộc, quân các nơi tự tổ chức thao luyện, thường tổ chức vào mùa xuân hàng năm.

Trong đó, quy mô lớn nhất, quy cách nghi thức cũng cao nhất, đương nhiên thuộc về cuộc thi Xuân sáu quân Trường An.

Năm kia, Minh Đế băng hà, thi Xuân gác lại. Năm ngoái vì Thiếu đế kế vị chưa lâu, mọi việc còn phức tạp, cũng không thể tổ chức. Cho nên, cuộc thi Xuân sáu quân năm nay, chính là gần ba năm mới khôi phục lại, đương nhiên quy mô càng thêm long trọng hơn trước. Ngoài triệu tập lĩnh quân, hộ quân, tả hữu vệ kỵ binh các đội quân vệ thường quy của Trường An, quân các bộ trú đóng tại xung quanh kinh kỳ Trường An, cùng toàn bộ phái viên nhận lệnh, lần lượt đến hoàng đô một tháng trước, tiến hành tập luyện hội thao cùng nhau chọn ra đội ưu tú. Đội vệ binh và quân sĩ các bộ chọn ra cuối cùng tham dự trên sân thi duyệt hôm nay, là từ trong con số hàng vạn.

Đại giáo trường Hoàng gia nằm ở góc Tây Bắc hoàng cung, xây dựng dưới chân núi, khu vực thoáng rộng, lúc Khương Hàm Nguyên đến, quân vệ các bộ đã bày trận chờ đợi. Chỉ thấy dọc theo chân núi tinh kỳ liên miên, đỏ vàng đen ba màu che khuất bầu trời, nhìn lại, khắp nơi như mây cuốn không nhìn thấy bờ, chiến sĩ xếp hàng với khôi giáp trên người và trường kích trong tay lấp lánh tỏa sáng dưới nắng, chói lọi càn khôn.

Ngày hôm nay Thiếu đế Thúc Tiển cả người nhung trang, áo nhung làm cậu bừng bừng nổi bật đầy khí khái hào hùng. Cậu cưỡi trên một chiến xa bằng vàng ngọc sáu chỗ, phía trước là sáu thớt thần tuấn, đều là ngựa trắng bờm đỏ, cực kì hiếm thấy, chỗ ngồi trên chiến xa của cậu và trên nóc mạ vàng khảm ngọc, chạm rồng mài hổ, theo bánh xe tiến lên, ánh vàng ngọc trên thân xe rực rỡ dưới ánh mặt trời, tôn vị đế vương, đương thời không có kẻ thứ hai.

Nhiếp Chính Vương Kỳ Vương chú của cậu cưỡi xe lớn bằng vàng năm chỗ, nối đuôi theo sau. Cưỡi ngựa theo sau, là Hiền Vương, chư Vương và Trung Thư tỉnh, Môn Hạ tỉnh, Tể tướng và bá quan sáu bộ, đội ngũ tráng lệ, nhân số hơn ngàn.

Xung quanh chiến xa ngọc Thiếu đế đang ngồi, phía bên kia còn có đội tám mươi mốt nghi vệ chọn lọc kỹ do Tướng quân Cấm quân Lưu Hướng dẫn đầu cầm kích cưỡi ngựa xếp hàng đi theo. Tám mươi mốt người khôi giáp tươi sáng, mỗi vị đều anh vĩ khoẻ khoắn, như chúng tinh củng nguyệt, phát huy việc tôn lên ngôi vị thiên tử trên vạn người đến vô cùng tinh tế.

Lúc chiến xa được tám mươi mốt hộ vệ bảo vệ xuất hiện nơi lối vào Đại giáo trường, chung quanh kèn trống cùng vang, cả vạn vệ quân sắp hàng chỉnh tề, như kiến tụ tập, dưới sự chỉ huy, cùng hướng về phía Thiếu đế hành lễ, hô to vạn tuế. Vảy giáp và đao kích va chạm theo động tác, phát ra tiếng vang đều nhịp như tiếng sấm rền, cùng âm thanh vạn tuế chấn động điếc tai, kéo dài không thôi, bay thẳng lên trời xanh.

Phô trương uy nghi ấy, chỉ có đại quốc khí phách mới có năng lực thể hiện. Cả đám Đại Hách Vương hôm nay được mời đến xem lễ hoa mắt thần mê, đầy rúng động.

Mà giờ phút này, không còn nghi ngờ, trong vạn người, tiêu điểm vinh dự duy nhất, ngoài vị đương kim Hoàng đế thiếu niên Đại Ngụy, chẳng còn một ai. Ngay cả Nhiếp Chính Vương Kỳ Vương ngày thường chấp chưởng chính lệnh làm bá quan ngưỡng vọng, giờ cũng lẫn vào đám sao trời vây quanh trăng kia, lu mờ không tỏa sáng.

Lan Thái hậu ngắm thấy, nhìn đứa con mình cuối cùng cũng lộ ra vẻ uy nghi của thiên tử, lộ rõ vui mừng còn thêm mấy phần mỉm cười đắc ý ra mặt.

Đôn Ý Thái phi tuổi đã lớn, những cảnh thế này không đến tham gia náo nhiệt. Hôm nay nữ quyến trong cung được đến giáo trường là nhờ Thái hậu. Bà ngồi ngay ngắn ở ngôi vị, trên đỉnh đầu che lọng cờ cao mấy trượng hoa lệ. Bà đưa khóe mắt quét nhìn, lướt qua Nhiếp Chính Vương phi, Đại Trưởng công chúa, Vĩnh Thái công chúa và bọn Vương nữ Đại Hách với thân phận khách quý cùng dự, bên môi lại lộ một sợi vui cười.

Thiếu đế cùng Nhiếp Chính Vương dẫn bá quan và quan khách Đại Hách Vương ngoài kia toàn bộ ngồi vào chỗ, cuộc thi Xuân hôm nay bắt đầu. Theo chương trình cố định, hội thao của vệ quân các bộ sẽ biểu diễn thao luyện và quân dung thường ngày, nội dung là xa trận, mã trận, bộ trận các loại, xong xuôi, sẽ chọn người giỏi giữa các vệ quân so tài, thi cưỡi ngựa bắn cung, tấn công đối kháng, cuối cùng, trong vạn người chọn một kẻ thắng, phong quán quân của sáu quân, được Hoàng đế ngợi khen.

Mà trước khi bắt đầu mọi thứ, dựa theo lệ cũ năm trước, sẽ do Hoàng đế hoặc là người Hoàng đế chỉ định, bắn ra mũi tên đầu tiên, đưa thủ tiễn lên chiếc quân trống nhỏ bằng da hươu đứng vững vàng trong sân kia, ngụ ý phụng thiên thừa vận tứ hải giai phục.

Năm nay là cuộc thi Xuân lần đầu từ khi Thiếu đế kế vị, đây là một cơ hội cực kỳ tốt có thể giúp cậu lập uy trước mặt sáu quân và bá quan, dĩ nhiên Thiếu đế sẽ tự mình bắn mũi tên này.

Bình thường cậu vốn vẫn tập luyện kỵ xạ, thành thạo bắn cung, song Lan Thái hậu và mấy lão thần trong triều vẫn còn bận tâm, sợ nhỡ ra trận sinh biến, bèn nghĩ một cách, âm thầm làm mặt trống nhỏ lớn hơn, thế sẽ lợi cho Thiếu đế bắn trúng. Tuy chiếc trống nhỏ được nghiêm ngặt chế tạo theo lễ pháp thượng cổ, chu vi kích thước đều có quy chế, nhưng lén làm lớn hơn, đặt ở khoảng cách cao xa trong Đại giáo trường trận thi Xuân này cũng như giọt nước trong biển, đến chừng đó, e không ai nhìn ra manh mối.

Với việc an bài này Thiếu đế đã phản ứng kịch liệt, kiên quyết không nhận, bảo thà rằng không bắn chứ không muốn thay trống. Bọn Lan Thái hậu vốn đã gửi hy vọng vào Nhiếp Chính Vương, muốn y đi thuyết phục Thiếu đế, nào ngờ Nhiếp Chính Vương cũng bác bỏ cách ấy. Có điều, để bảo đảm không xảy ra chuyện bất ngờ, bắt đầu từ mấy tháng trước, trong cung đã dựng lên chiếc trống về độ cao kích thước và chất liệu đều gần như giống với chiếc trống hôm nay, Nhiếp Chính Vương tự dành thời gian đôn đốc dạy dỗ.

Lan Thái hậu hơi bất mãn với y, thấy y quá dung túng Thiếu đế, không khỏi không đủ coi trọng ý nghĩa một mũi tên này đối với Thiếu đế, nhưng y đã dứt khoát giải quyết, bà cũng không thể tránh. May mà sau đó có nghe nói Thiếu đế luyện trăm phát trăm trúng mới yên tâm, hôm nay ngồi yên xem, cuối cùng một mũi tên của Thiếu đế này, sẽ bắn đến đâu.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Quan xét duyệt chủ trì cuộc thi Xuân hôm nay là Binh bộ Thượng thư Cao Chúc. Ông triều phục mũ quan bằng lông, cất bước đến khán đài, về phía Thiếu đế đang ngồi chính giữa hàng đầu trên cao. Một tướng quân sáu quân thân mặc minh giáp hai tay dâng một mũi tên vàng cột dây tơ hồng theo sát phía sau.

Đến trước chỗ ngồi của Thiếu đế, Cao Chúc hành lễ xong, cất cao giọng: "Cung thỉnh Hoàng đế bệ hạ di giá cung đài, vì cuộc thi Xuân Đại Ngụy ta hôm nay bắn mũi tên mở màn. Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế, Đại Ngụy diễu võ giương oai, công vô bất khắc*!"

(*) tấn công không bị khắc chế.

Giọng ông vừa dứt, vị tướng quân cầm tên quỳ một gối, nâng kim tiễn lên đỉnh đầu.

Thiếu đế tiếp tục ngồi chốc lát, rốt cuộc, chậm rãi đứng dậy, ra khỏi chỗ, bước đến hai bước.

Ngay lúc người người đều cho rằng cậu sẽ nhận lấy kim tiễn đến cung đài bố trí tạm trong giáo trường, thì phát sinh một cảnh chẳng ai ngờ.

Cậu chợt dừng bước, chuyển sang đài phía Tây.

Nơi đó, dù lọng gấm vóc, là chỗ nữ quyến trong cung hôm nay xem lễ.

"Trường Ninh tướng quân Khương Hàm Nguyên, tiến lên nghe lệnh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!