Chương 38: (Vô Đề)

gậm miệng

Trần Luân theo Thúc Thận Huy nhiều năm, nhìn y từ An Nhạc Vương đến Kỳ Vương rồi Nhiếp Chính Vương, bình thường dù gặp tình cảnh trái ngang hay bất ngờ cỡ nào đều có thái độ bỏ nặng làm nhẹ. Như chuyện Nam Vương Bắc Địch, nếu bắt sống tới tay được, sẽ là chuyện phấn khích cỡ nào, song cuối cùng vuột mất, y cũng chỉ bảo Lưu Hướng dẫn người xuống lục soát, trong ngôn từ cảm xúc không thấy oán giận hay tiếc nuối mảy may.

Nói thật, là lần đầu tiên trong đời Trần Luân thấy y thất thố bực này, dùng giọng cáu kỉnh nói với mình.

Có điều, Trần Luân cũng hoàn toàn lý giải được. Thông gia với nữ tướng quân là chuyện lớn, mới cưới chẳng lâu, người đã hao tổn trong tay y, bảo y ăn nói với Khương Tổ Vọng thế nào?

Y đã vội vàng đi, Trần Luân biết y muốn đích thân xuống đáy thung lũng sâu, không dám ngăn cản, chỉ lập tức triệu đủ người đem theo, để lại một toán trông chừng, hẹn xong tín hiệu, lệnh tùy thời nghe lệnh mà động, cho toàn bộ đuổi theo, âm thầm chọn mấy người giỏi theo mình, theo sát.

Sắp xếp thế cũng chả phải anh ta không tin Nhiếp Chính Vương không có năng lực một mình đối phó với biến cố. Mà ngược lại, Trần Luân biết rõ, từ nhỏ ngài ấy văn võ song toàn, như vừa rồi kéo căng trường cung một tên xuyên ba người kia, cho dù là lính chuyên bắn cung trong doanh trại, người có thể làm được cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nếu trước kia y được toại nguyện đi biên quận, hẳn giờ đây cũng là một tướng quân huyết chiến sa trường. Chỉ là vận mệnh đưa đẩy y vào vị trí khác. Y đã theo số mệnh làm Nhiếp Chính Vương Đại Ngụy, thân phận càng tăng gánh nặng, có nói liên quan đến vận tướng của Đại Ngụy cũng không quá. Y tuyệt đối không thể có sai lầm. Vốn dĩ chuyện mạo hiểm thế này quyết không thể để y tự mình làm. Trần Luân không dám ngăn trở, chỉ đành cố hết sức sắp xếp.

Dầu gì đến cùng tình cảnh dưới kia thế nào, chưa xuống đến, cũng chẳng ai rõ.

Toán người Lưu Hướng dẫn đầu đã mở thông một phần đường, phía trước mấy dặm, dốc núi thoải dần, dần xuống được. Một toán khác cũng tạm gom được rất nhiều dây mây già trong núi, bện thành dây thừng, cứng cáp dai mềm, đủ chịu được sức nặng nhiều người trưởng.

Dù dốc núi đã thoải, song bên trên lại bám một lớp rêu nhiều năm trơn trượt, cỏ dại cây gai chen nhau, cao không quá đầu. Hơn trăm người chia thành mấy cánh quân, giơ đuốc chiếu sáng, dùng dây cột nhau trước sau phòng trượt té, tìm nơi đặt chân, từng bước một, gian nan đi xuống. Mất hết một đêm, gần sáng, cuối cùng mới xuống đến thung lũng, lòng vòng tìm được khu vực chỗ vách núi kia đổ xuống.

Trần Luân theo sát Thúc Thận Huy, đứng dưới thung lũng, giơ đuốc soi chung quanh.

Lửa vẫn chưa nguôi trên đỉnh núi đối diện, khói lửa đầy trời. Xuống tới mới biết vách núi này rất hiểm trở, từ chỗ dốc xuống, đột nhiên hõm vào trong, nhìn nghiêng như một cung rẽ, vách cao vạn trượng, dưới bầu trời mù khói lượn lờ, nhìn như chạm trời, uy nghiêm áp đảo. Dưới đáy thung lũng ắt là xưa nay hiếm có dấu chân người, cây cỏ cao lớn che trời, dây leo bò quanh leo lên vách đá dựng đứng, vô cùng tĩnh mịch.

Lưu Hướng đã dẫn người bắt đầu sàng lọc rà soát, bắt đầu từ chỗ có khả năng nhất dưới chân vách núi, đào ba thước. Sau đó mở rộng phạm vi. Qua nửa ngày đến gần trưa, cuối cùng chỉ phát hiện ở một gốc cây cực lớn dưới đáy vực ở gần đấy dấu vết cành thân bị hao tổn và vài vết máu lưu lại chung quanh. Tiếp đó, cách đó hơn chục trượng, tìm được một góc áo màu xanh nhiễm máu đã xác minh bị gió thổi qua. Ngoài ra, không thu hoạch được gì.

Theo lời hai thị vệ, màu áo trùng hợp với y phục lúc Vương phi xuất hành đi săn mặc trên người. Nhưng không gặp người. Tìm không thấy Vương phi cũng không thấy bóng dáng Sí Thư, không biết vết máu là của ai để lại, Vương phi hay là Sí Thư?

Đến trưa, khói đặc trên đỉnh vách đá vẫn chưa tan, mây mù lại dần dâng, che đá cản vách, tia nắng rọi xuống vẫn tù mù, trên không trung tro tàn than vụn còn sót lại hơi nóng không ngừng theo gió rì rào rơi xuống, như mưa.

Thúc Thận Huy nắm mảnh áo vụn trong tay, sắc mặt siết căng, cực kỳ khó coi.

Trần Luân nén bất an trong lòng, chần chừ một lúc rồi mở miệng khuyên, "Điện hạ chớ quá lo lắng, xem tình hình này, lúc rơi xuống đúng là đã vướng phải nhánh cây, người hẳn sẽ không đáng ngại, đây là chuyện tốt. Vương phi mạnh mẽ dũng cảm hơn người, lại rất nhạy bén, còn nếu là tên Sí Thư may mắn không ngã chết, cũng không xảy ra chuyện gì…"

Nghe như là đang khuyên Nhiếp Chính Vương, thật ra chẳng phải đang an ủi chính mình sao. Cao thế kia mà rơi xuống, nửa đường chỉ cần bất cứ thay đổi tư thế người hay có hướng gió, đều thay đổi địa điểm rời.

Nói thật, người vương phải tán cây cổ thụ kia chỉ là trùng hợp. Hơn nữa, người đó cũng chưa chắc là Vương phi…

Thúc Thận Huy không hé môi.

"Điện hạ! Lưu tướng quân có phát hiện mới phía trước!" Bỗng một tên lính chạy tới bẩm báo. Thúc Thận Huy lập tức bỏ rơi Trần Luân, gấp gáp chạy đến.

Phát hiện giữa thung lũng có một khe đất nứt, mạch nước ngầm chầm chậm chảy, mặt nước rộng tầm mười trượng đổ lại, nhìn thì thấy nước sâu không cạn, lặng lẽ không tiếng động. Thảo nào ban nãy ngoài kia không nghe thấy bất kì tiếng động gì.

Ngay gần mặt nước, mấy con chó dẫn theo ngửi được mấy vệt máu sót lại, nhìn dòng nước sủa gọi một trận.

Lưu Hướng chia người thành hai nhóm. Một nhóm lần theo hướng lối ra của dòng nước lục soát ven bờ, nhóm kia biết bơi, bao gồm bản thân ông, tổng cộng tầm mười người, từ chỗ phát hiện vết máu xuống dưới nước, cùng với nhóm trên bờ, tiến hành lục soát đồng bộ dưới nước, phòng ngộ nhỡ bỏ sót.

Ông dẫn tầm mười người bỏ giày và áo ngoài, xuống nước, chậm rãi dọc theo dòng nước đi tới, chìm chìm nổi nổi. Đáy nước cuồn cuộn sóng ngầm, ánh sáng âm u, quá trình lục soát gian nan, sau chốc lát, vài người hơi kém dưới nước có phần không chịu nổi. Trên bờ cũng không có thu hoạch. Trần Luân chỉ hơi biết lội nước, đứng trên bờ lo việc, nhìn sang Nhiếp Chính Vương, thấy ánh mắt y dán vào mặt nước xanh âm u, bỗng đưa tay tháo mũ, cởi đai.

Anh ta biết Nhiếp Chính Vương rất thạo bơi lội, lúc còn thiếu niên đi chơi bên ngoài thường lội qua sông Vị, thấy thế, liền biết ý.

Anh nhào tới quỳ xuống, ôm chặt chân y: "Điện hạ, tuyệt đối không thể! Ở đây không phải là sông Vị! Điện hạ thân thể ngàn vàng, sao lại đưa mình vào mạo hiểm thế này được? Hôm nay điện hạ ngài có chặt đầu thần, Trần Luân tôi cũng không dám buông để điện hạ đi xuống!"

Thúc Thận Huy tránh không thoát, mắt lộ vẻ tàn khốc, một cước đá văng Trần Luân, Trần Luân lăn lộn, ngã ngồi ra đất.

"Anh muốn ép ta vào chỗ bất nghĩa à? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, là chuyện bàn giao tối thiểu nhất. Nếu không, ta lấy mặt mũi nào đi gặp Khương Tổ Vọng?" Lời còn chưa dứt, một bước cởi phăng áo ngoài, phóng người lên, biến mất vào trong vùng nước.

Trần Luân lo lắng như lửa đốt, ước gì mình cũng xuống theo. Bật dậy từ dưới đất, khẩn trương chạy đến bên bờ quan sát. Thấy y và mấy người kia dọc theo dòng nước từ từ lặn xuống, rồi trồi lên nghỉ đôi chút, lại xuống, lại lên, lặp lại cả chục lần, nửa ngày tiếp theo lại qua nhanh, trời sắp hoàng hôn, ánh sáng nơi thung lũng càng thêm âm u, bao gồm cả y, ai nấy đều kiệt sức, cộng thêm chịu ngâm lạnh lẽo khó nhịn, không thể kéo dài đành lần lượt dừng lục soát, lên bờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!