Vương phi nàng nói xem, có phải thế không?
Vầng trăng bạc treo trên không khu rừng, phát ra luồng sáng nhợt nhạt lạnh lẽo, chiếu xuống toán người nối đuôi nhau tiến lên trong rừng.
Thúc Thận Huy dẫn đoàn người sau lưng cưỡi ngựa xuyên rừng, tiếp tục đi tới mấy dặm, nghe được tiếng suối róc rách, lại theo tiếng suối mà đi, quả nhiên, vòng qua triền núi dưới ánh trăng triền, thung lũng đã xuất hiện trước mắt.
Đi từ chiều đến giờ, giữa chừng chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi vài lần, cảm xúc kích thích trước đó giờ đây hầu như mất sạch. Đoàn người vừa đói vừa mệt, rốt cuộc đã đến chỗ nghỉ đêm nay, mừng rỡ, rối rít xuống ngựa bận rộn. Chọn một chỗ địa thế bằng phẳng hơi cao hạ trại, hơn mười thị vệ dưới sự chỉ huy của Vương Nhân chia ra, một nhóm dựng lều, một nhóm nhóm lửa, một nhóm khác đến mép nước mổ rửa thỏ rừng gà rừng bắt được.
Rất nhanh, lửa nhóm lên, thịt được rải một lớp muối mỏng nướng trong lửa, hâm thêm ít lương khô mang theo và rượu, chia ra cho thị vệ, bốn người Thúc Thận Huy Khương Hàm Nguyên và Trần Luân công chúa Vĩnh Thái ngồi cạnh đống lửa, uống rượu chuyện phiếm.
Công chúa ngồi bên cạnh Khương Hàm Nguyên. Ban đầu nàng mệt nhoài, giờ đã lại tinh thần, cộng thêm là người ưa nói, đều là tiếng nàng. Nói chuyện đi săn hôm nay, rồi bắt chuyện với Khương Hàm Nguyên, hỏi cô rất nhiều chuyện trong quân doanh, Khương Hàm Nguyên trả lời từng câu một. Công chúa nghe say sưa ngon lành, thần trí đầy tập trung. Lại hỏi: "Vậy là từ nhỏ em lớn lên trong quân doanh nhỉ?
Hẳn chịu không ít khổ rồi?"
Vừa rồi cùng công chúa nói chuyện, Khương Hàm Nguyên để ý Thúc Thận Huy ngồi phía đối diện đống lửa hình như thỉnh thoảng ngó sang bên này. Giờ nhìn lại, quả thật, thấy y chuyện phiếm với Trần Luân bên cạnh, cách đống lửa, có vẻ lại đưa mắt sang đây.
Cô nói: "Cũng không hề. Cha tôi ở ngay trong quân, chăm sóc tôi rất nhiều."
"Vậy cũng nào dễ dàng! Biên tái nghèo nàn, tất cả đều là đàn ông, chị thật sự cực kỳ kính nể em!" Công chúa nói, lấy bình rót chén rượu, mời cô.
Nàng là công chúa cao quý, lại là chị của Thúc Thận Huy, Khương Hàm Nguyên có không hiểu cấp bậc lễ nghĩa cũng không dám nhận, đùn đẩy không dám. Công chúa nghiêm mặt: "Em gái giết địch nơi chiến trường, uy danh hiển hách, thật sự làm rạng rỡ thể diện đám phụ nữ chúng ta. Chị thật vô dụng, có thể có cơ hội kính em một chén, là vinh hạnh của chị mới phải, có gì mà không dám! Chị uống trước để kính." nói xong uống phần mình trước.
Khương Hàm Nguyên đành nhận lấy uống vào, cũng rót một chén lại cho nàng, đáp lễ.
Trần Luân thấy vợ mình xưa giờ không thèm coi trọng ai lại kính trọng yêu thích nữ tướng quân Vương phi thế, trong lòng cũng vui vẻ, uống nhiều thêm đôi chén, hơi chuếnh choáng, câu nệ mấy năm qua vì địa vị và uy nghi tích tụ của Kỳ vương cũng có phần buông lỏng, cười nói: "Không biết điện hạ còn nhớ tuần biên nhiều năm trước không nhỉ? Ngày cuối cùng trước khi hồi kinh, thần cùng điện hạ đi chơi săn bắn ở biên tái ấy?"
Thúc Thận Huy thu lại ánh mắt từ đối diện, nhìn anh, "Dĩ nhiên là nhớ. Không phải anh cảm thấy tình cảnh hôm nay giống hôm đó chứ?"
"Người hiểu thần, là điện hạ!"
Trần Luân cười kính y một chén, "Thần nhớ hôm đó phóng ngựa biên tái, hôm sau, điện hạ vẫn hào hứng chưa giảm, lại nổi ý muốn đi Linh Khâu tế Triệu vương. Lúc ấy đã là hoàng hôn, điện hạ nói đi là đi. Cả đoàn chúng ta lên đường ngay trong đêm, đi một đêm, sáng sớm hôm sau đã đến Linh Khâu."
"Lúc ấy điện hạ mười bảy, thần cũng vừa cưới công chúa không lâu, thoáng chớp mắt, đã nhiều năm vậy rồi!" Anh than thở.
Thúc Thận Huy cười, tự rót chén rượu cho mình, nâng chén từ xa với Trần Luân. Trần Luân cũng bận rộn rót đầy, Hai người tự uống phần mình. Uống xong, anh ta tiếp tục, "Giờ đây điện hạ là Nhiếp chính cao quý, thần may mắn không xứng với chức vị cao, thần nhớ hôm đó Vương Nhân cũng đi theo bảo vệ điện hạ, đêm nay cậu ấy cũng ở đây. Trải qua nhiều năm, lại cùng ở một nơi, tình cảnh cũng tương tự, lẽ nào không khiến người cảm khái?
À đúng rồi, đêm đó còn có một người!"
Anh ta chợt nhớ đến.
Thúc Thận Huy một tay cầm chén rỗng, đang xoay xoay chơi đùa, nhướng mắt nhìn anh ta, vẻ nghi ngờ.
"Là tiểu binh dẫn đường cho chúng ta ấy! Điện hạ còn ấn tượng không? Thần nhớ điện hạ thương xót y còn bé, cuối cùng tặng cho y một miếng ngọc bội tùy thân, bảo y về quê nhà cưới vợ. Không biết tiểu binh ấy giờ ở đâu nhỉ. Nếu theo lời điện hạ về quê, giờ hẳn đã cưới vợ thành gia lâu rồi, con cái quẩn quanh đầu gối rồi nhỉ."
Thúc Thận Huy như đang nhớ lại, lát sau, hẳn đã nhớ ra, gật đầu: "Chỉ thấy con trẻ lớn, nào thấy mình đã già. Cũng không biết tên nhóc ngày xưa giờ sao rồi. Có câu bạch câu quá khích, tuế nguyệt thôi nhân*, hẳn là thế này."
(*) thời gian như bóng ngựa trắng lướt qua cửa, năm tháng thúc giục người
"Điện hạ chớ hiểu lầm!"
Trần Luân vội nói, "Điện hạ đang tuổi rực rỡ, sao lại cảm khái thế. Chẳng qua mấy năm nay, trải qua chuyện một số người, thần mới có phần cảm thấy cuộc sống vô thường, mới mượn rượu nói bậy đôi câu thôi. Nguyện sau nhiều năm nữa, thần cũng còn có thể cùng điện hạ uống rượu nói cười ban đêm như này, đời người không còn gì tiếc nuối!"
Thúc Thận Huy lại châm chén rượu, nâng một nâng: "Nhất định!"
Đối diện đống lửa, công chúa dần say, cổ tay trắng chống cằm, vừa nói người vừa hơi dựa vào Khương Hàm Nguyên. Khương Hàm Nguyên nãy giờ rũ mắt nhìn đống lửa trước mặt, không hé một lời, cảm giác được nàng ấy đã say, sợ nàng ngồi không vững té ngã, hồi thần, duỗi cánh tay, vững vàng đỡ sau lưng nàng.
Công chúa lại nói vài câu với cô, càng nhìn càng thấy đáng yêu, xoay qua nhìn Thúc Thận Huy.
"Tam Lang! Em với phò mã nói chán ngắt gì thế? Chị thật là thích Vương phi của em đó! Đêm nay em nhường cô ấy cho chị để chị với nàng ngủ chung nhé?" Nói xong, không đợi đáp lại, chuồi từ trong vòng tay nữ tướng quân ra, miễn cưỡng tự đứng dậy, kéo cô đứng lên theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!