Chương 30: (Vô Đề)

Tiên Tuyền cung

Khương Hàm Nguyên thu tầm mắt nhìn nhau, lật người, từ trong vòng ôm của y về giường.

"Điện hạ về rồi?" Cô thuận thế ngồi dậy, chào hỏi một câu.

Ban ngày lúc y vừa chạy đến vườn mai Hiền Vương phủ, phải thừa nhận, đúng là cô từng nổi giận.

Giận, không phải là vì Thiếu đế vô lễ đối với mình, mà là từ đó sinh ra thất vọng.

Nhưng đến phút này, cô cũng đã nghĩ thoáng.

Thiên hạ từ thời Chu trở đi, giang sơn đổi chủ, Vương triều thay đổi, cơ hội thiên hạ có thể gặp được vị chủ tôn anh minh là bao nhiêu? Nếu tất cả đều là anh chủ, quốc phúc của Chu thiên tử cũng không chỉ mỗi tám trăm năm. Có câu thánh nhân xuất, Hoàng Hà thanh*, nhưng cô nghe nói, nước Hoàng Hà trong ngàn năm khó gặp. Thân là võ tướng, ngăn địch phòng thủ biên cảnh, bảo vệ người dân tay không tấc sắt và quê hương họ, tận hết khả năng mình đi làm mọi chuyện một võ tướng có thể làm thôi.

Về phần đỉnh chóp miếu đường Hoàng triều, không phải cô có thể chi phối.

(*) Trích "Ấu học quỳnh lâm": thánh nhân ra đời, nước Hoàng hà trong – sông Hoàng hà ngàn năm nước đục, khi nước trong được coi là dấu hiệu điềm lành – so sánh với chuyện hiếm thấy

"Nàng mới gặp ác mộng à? Ta thấy nàng…" Y nhìn nàng, chậm rãi thu tay lại, hỏi.

"Không! Ngài nhìn lầm rồi." Khương Hàm Nguyên lập tức nói.

Y dừng lại, sửa miệng, "Khát nước không?"

Khương Hàm Nguyên được một câu kia của y nhắc nhở.

Ban đêm trong phòng vẫn đốt lò sưởi ấm, cô lại uống chút rượu, ngủ một giấc tỉnh lại, đúng là thấy miệng đắng lưỡi khô.

Cô bèn định xuống giường, lại bị y ngăn cản. "Không cần, nàng ở yên đó. Để ta."

Y nói xong, không đợi cô đáp lại, xoay người rót nước giúp cô.

Khương Hàm Nguyên không hề muốn nhọc y bưng trà cho mình chút nào, nhưng y đã đi, cô tranh giành với y cũng không cần thiết. Bèn thôi, nhìn bóng lưng y.

Y rót trà về, đưa chén trà. Khương Hàm Nguyên uống một ngụm, là nước ấm, vừa miệng uống.

"Nữa không? Ta lại rót giúp nàng." Y nhận chung trà cô uống hết, mỉm cười, quan tâm hỏi.

"Đủ rồi. Đa tạ. Điện hạ ngài cũng đi nghỉ ngơi đi."

Một lát sau, cô từ từ nhắm mắt, mở miệng, "Sao điện hạ còn chưa đi nghỉ?"

Dẫu không quay lại nhìn, song cô biết y vẫn chưa đi, luôn đứng đó trước giường mình.

"Chuyện hôm nay ta biết cả rồi. Đa tạ nàng cuối cùng còn giúp bệ hạ nắn lại cánh tay. Ta rất là cảm kích." Giọng điệu y rất chân thành.

Khương Hàm Nguyên vẫn nhắm mắt, không động đậy, vẫn đưa lưng về phía y, thản nhiên nói, "Ngài ấy là quân. Điện hạ không trách tội ta ra tay quá mức làm bệ hạ bị thương nặng đã là may, cũng không cần nói thế đâu."

"Không không, ta nói thật! Hôm nay lúc ở vườn mai, ta bảo ta sẽ cho nàng một câu trả lời hài lòng. Xảy ra chuyện thế này, nói thật, làm sao mới gọi là câu trả lời hài lòng, ta cũng không biết, chuyện duy nhất có thể làm là hết sức đền bù. Bệ hạ cũng đã biết sai, là sai lầm lớn! Ngài ấy đã cam đoan với ta, sau này tuyệt đối sẽ không tái phạm, đồng thời, ngài ấy còn muốn gặp mặt nàng tạ tội, mong nàng thứ lỗi."

"Không cần thật mà. Bệ hạ đã trao đổi với Nhiếp Chính Vương ngài là được rồi. Về phía ta, chuyện đã qua xem như qua."

Khương Hàm Nguyên không nói mấy câu nào không dám nhận ẩn chứa châm chọc gì. Nói ra lời này, giọng điệu cô đầy ôn hòa, đồng thời, cũng xuất phát từ chân tâm thật ý của mình.

Cô đoán sau khi Thúc Thận Huy và Thiếu đế hồi cung, giữa hai người đã có trao đổi.

Nếu vị Hoàng đế trẻ tuổi khinh cuồng kia thật sự có thể vì vậy mà ít nhiều nhớ vài lời dạy bảo, về sau biết chuyện gì nên, chuyện gì không nên làm, thế thì trái lại cô cảm thấy, chuyện vườn mai hôm nay, là chuyện tốt.

Sau lưng, yên lặng một lát, cô nghe người kia lại mở miệng: "Đa tạ nàng rộng lượng. Không chỉ bệ hạ, mà ta cũng cần phải tạ tội với nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!